Một
ngày hè không oi ả,một ngày hè thấy lòng nhẹ nhàng thoáng mát, Duy cảm thấy nên
làm một điều gì đó thật vui vẻ, nhìn ra sau sân nhà như một khu rừng nhỏ đầy
bóng mát. À, sao không tổ chức một đêm lửa trại như hồi còn trai trẻ nhỉ. Ed
người bạn lâu năm vui mừng hưởng ứng trước nhất, chàng ta lật đật chạy ra
Target mua ngay một cái gì trông như cái đĩa của cái Satellite có bốn chân thấp
để ngay giữa sân, Ed nói để đốt lửa trại cho khỏi hư cỏ, cho khỏi cháy nhà và
bla...bla... Ed tíu ta tíu tít. Ồ... thế thì thú vị quá chứ, thế là hôm nay mọi
người sẽ được cùng ăn cùng ngủ với đất với trời. Linh Chi người vợ thân yêu cũng
rộn ràng lo ướp gà ướp thịt, chuẩn bị vài thứ hoa quả. Duy loay hoay đốt bếp
lên để nướng thịt. Vui nhất là Andy thằng con nhỏ của Duy, cậu bé chạy khắp xóm
kiếm cho được những đứa bạn cùng qua chơi chung. Việt thằng trưởng nam định
cùng chúng bạn đi biển cũng hồi lại ở nhà chung vui, dễ gì có mấy dịp vui vẻ
như thế này...
Đêm
đã khuya. Mọi người đã no say.Đêm đã khuya.Mọi người đã yên ngủ. Giấc
ngủ thật êm ấm trong những căn lều đã được căng lên từ buổi chiều.
Chỉ
còn lại một mình, Duy ngồi soãi người trong chiếc ghế vải, nhìn đống lửa đang
tàn lụi dần, lòng nao nao không biết nên nghĩ đến điều gì... Duy ngửa cổ nốc cạn ly rượu trong tay, nhìn
lên bầu trời như có ngàn vì sao đang thắp nến lung linh. Gió nhè nhẹ lay những
cành những lá lao xao. Đêm thật huyền diệu, đêm thật êm ả. Bỗng dưng Duy ngửi
thấy một hương thơm rất lạ đánh vào khứu giác mình. Duy nhổm người dáo dác nhìn
quanh, mùi hương đang toát ra từ một khóm hoa.
Khóm hoa có những chiếc lá rất dài và dường như đã bị bỏ quên từ lâu,
hôm nay bỗng nhiên từ một nhánh lá tươi tốt nhất, xuất hiện một búp hoa trắng hồng,
thon dài, nõn nà, búp hoa đang vặn mình run lên nhè nhẹ, đang từ từ khai hoa
nở nhụy. Từng cánh hoa trắng muốt đang cố vươn cánh bung ra, mỗi cái chớp mắt
đã thấy hoa nở lớn hơn một chút, thời gian dường như cũng muốn ngừng lại để âu
yếm nhìn hoa khai hoa nở nhụy. Duy ngồi đấy thần kinh căng cứng theo từng cơn vặn
mình của hoa, những sợi nhụy màu vàng mỏng manh cũng cố vươn dài ra, để rồi run
rẩy tươm ra một mùi hương thật nồng nàn, mùi hương nương theo cơn gió lan vào
không gian, len vào khứu giác Duy, thảo
nào người ta gọi là... Dạ Quỳnh Hương.
Hoa
Quỳnh đã nở rộ, đã bớt run rẩy, nhưng vẫn dướn lên đong đưa theo từng cơn gió
lay, mùi hương vẫn cứ tuôn ra thơm ngát, bầu trời thật trong, không gian thật
sáng. Quỳnh phải tận hưởng hết những điều tuyệt diệu của đêm nay, vì một chút nữa
đây, chỉ một vài giờ nữa thôi, khi ánh bình minh chưa kịp ló dạng, thì Quỳnh sẽ
gục xuống, Quỳnh sẽ rũ ra, và hương thơm cũng không còn nữa...
Vì
vậy cho nên... Duy hứa với Quỳnh sẽ cùng Quỳnh tận hưởng những "hương
vương không gian", sẽ cùng Quỳnh "mơ say mộng ngát tình"... cho
hết đêm nay...
Duy
khẽ gọi "Dạ Quỳnh Hương, em ơi ... Dạ Quỳnh Hương".
Quỳnh
hân hoan dướn lên, dướn cao lên, rùng mình bước ra khỏi khóm hoa, trên thân
hình ẻo lả Quỳnh khoác một bộ áo trắng thật mỏng manh, nhánh lá thon dài lúc
này đã trở thành mái tóc dài óng ả, cứ
kéo dài ra... dài ra theo từng bước chân nhẹ nhàng của Quỳnh. Trên kia chị Hằng
cũng nghiêng người ghé mắt nhìn xuống, ánh sáng của chị rọi vào Quỳnh sáng lóng
lánh. Quỳnh nhẹ bước đến ngồi dựa vào Duy, ghé đôi môi sắc thắm lên bờ môi của
Duy, một làn hương thơm ngát tỏa ra, Duy hé miệng đón lấy vị ngọt mát tuôn ra từ
đầu lưỡi trắng hồng của Quỳnh, Duy ngã người nhắm mắt tận hưởng, cảm thấy toàn
thân mình lâng lâng, Quỳnh trườn người úp lên thân thể Duy, hai cánh tay soãi
dài, mười ngón tay của Quỳnh đan lấy mười ngón tay của Duy siết lại, mái tóc
dài óng ả của Quỳnh đổ xuống, biến thành những vòng tay của sứa biển luồn ra
sau lưng Duy siết chặt lại, chặt lại,
hai bầu thiên nhiên căng cứng phập phồng của Quỳnh áp lên ngực Duy khiến Duy ưỡn
mình lên hưởng ứng, đôi chân Quỳnh quyện chặt lấy chân Duy, Duy cảm thấy toàn
thể con người mình tê cứng như dần dần biến thành đá...
Linh Chi khẽ đánh thức.
Duy cựa mình mở mắt, ánh bình mình đang nhảy múa xuyên qua các kẽ lá xanh, bầy
chim Uyên đang lao xao hót vang, chồn sóc đang nhảy nhót từng bừng... Duy nhìn
về phía khóm hoa, Quỳnh vẫn còn đó, nhưng đã ủ rũ úa tàn... Duy buột miệng
"đời Quỳnh ngắn ngủi đến thế sao...".
Hoangdungdc
11/07/07
![]() |
Hình: hoangdungdc |
Đọc Dạ Quỳnh Hương để tận hưởng lòng đêm hoa của trinh nữ. ..lân mẩn theo từng thớ tế bào rồi chuyền qua khứu giác trong nghệ thuật hưởng Quỳnh. Cách diễn tả của HD dẫn người đọc từ mơ ra thực (khác với Sáu Khổ...làm nóng lên để thúc hối điều gì?). ..bỗng nhien HD kéo Duy thức giấc. Thật là nuối tiếc và rồi chấm dứt. Vội kết thúc có chủ đích làm câu chuyện hay lên bôi phần. ! DVL.
ReplyDelete