Tuesday, May 12, 2015

Sáu Khổ

Hình ảnh: Hoangdungdc
              



Tôi cảm thấy cả con người tôi phựt lửa, cháy phừng phừng như mấy cái bếp lò trong các tiệm ăn Tàu. Tất cả các mạch máu của tôi căng phồng, lỗ tai lùng bùng, đỉnh đầu dường như đang bốc khói, giọng nói hổn hển đứt quãng.
Tôi thở phì phì, như mấy con bò mộng bên Tây Ban Nha, sắp sửa ra dự các trận đấu, mà cũng trông giống lắm đấy chứ, không phải sao?

Tôi đang chạy trên cái treadmill trong cái Gym ở gần nhà. Hai tay tôi giữ chặt vào cái tay vịn, chân bước hụt, lên hụt xuống không theo kịp cái đà của cái máy. Đầu tôi chúi về phía trước, và cái mông thì còn lẹt đẹt đằng sau, cho nên tư thế trông nóng nảy như một con bò Tót. Hai chân sau của nó đang quẹt quẹt trên mặt đất, để lấy thế húc vào anh chàng đấu bò nào đó, đang quơ quơ tấm khăn đỏ, khiến cho con bò điên tiết.
Tôi cũng đang điên tiết lên đây, tôi cũng đang sẵn sàng húc vào bất cứ thằng cha căng chú kiết nào, dám tặng cho người đàn bà của tôi món quà mà nàng ta có vẻ đắc ý lắm. Không biết vô tình hay cố ý, mà cô ả cứ léo nhéo trong điện thoại bên lỗ tai tôi, món quà thế này món quà thế kia. Trong khi đó, thì không biết vì tôi quá ngây thơ hay cù lần, mà trong ngày trọng đại như thế này lại chẳng mua cho nàng cái con khỉ khô gì cả. Lại còn ngụy biện rằng, mấy cái thứ quà lẩm cẩm đó thì làm gì giá trị bằng cái tấm lòng chân thật của tôi chứ.
Không chân thật mà được à…, nếu không thì sao trong cái ngày tuyết đổ ngập trời, thời tiết bết bát, đáng lẽ ngày hôm nay tuy là ngày Valentine, nhưng ai ai cũng  phải đi làm, thì sáng sớm ra đã nghe TV rã rã rằng cả làng cả xã được nghỉ. Được nghỉ chắc ai cũng sung sướng lắm, riêng tôi thì đã dùng hết cách để rời khỏi nhà, để mong liên lạc điện thoại với một người, mà tôi cho là rất quan trọng, đối với tôi trong ngày hôm nay.
Tôi nói với người nhà rằng phải ra cái Gym quái quỷ này để tập thể dục, nghe vô lý hết sức. Nhưng biết làm sao bây giờ, vì tất cả những câu chuyện mới xảy ra chung quanh tôi, đã xảy ra trong cuộc đời tôi, đã bắt đầu một cách hết sức vô lý rồi còn gì, thật là vô lý hết sức ...
À, mà tại sao tôi lại có cái cảm giác nóng nảy một cách kỳ lạ như thế nhỉ?
Đi ngược về quá khứ một chút.
Tôi là đứa con trai thứ sáu trong một gia đình rất đông anh chị em, cha mẹ tôi là những người lương thiện “thường thường, bậc trung”*. Cha tôi tháo vát, mẹ tôi đảm đang, anh em tôi sống trong cảnh nhà sung túc.
Cha tôi tuy lâu lâu có hơi nóng nảy, la mắng mẹ tôi om sòm. Nhưng mẹ tôi lại thuộc loại đàn bà đụng một cái là đẻ, đụng một cái là đẻ, cha tôi cứ việc la lối bà vẫn vui vẻ như thường.
Có lần mẹ tôi tuyên bố một câu xanh dờn:
-      Cha tụi bây chỉ cần đụng vào đầu giường của mẹ, là tụi bây có em liền hà.
Hồi nhỏ tôi nghe vậy mà chẳng hiểu gì, bây giờ thì hiểu rồi…
Tôi tuy là đứa con trai thứ sáu trong nhà, nhưng dường như tất cả tinh hoa của gia đình đều dồn hết vào tôi, bà nội tôi nói như vậy. Tôi được thương yêu nhất nhà, học giỏi nhất nhà, ông bà nội ngoại hể rảnh là biểu tôi đọc truyện cho các ông bà nghe. Nào là Đông Chu Liệt Quốc, nào là Thúy Kiều, nào là Lục vân Tiên…v…v…mà phải đọc kiểu nữa ngâm nữa hát mới được à nha…
Thí dụ như ngân nga như thế này:
-      Vân Tiên...ngồi dựa gốc dừa…dừa khô rớt xuống bể đầu Vân…Tiên (lối hát chọc ghẹo này do ông nội tôi mớm cho tôi)
Đọc chỗ nào không hiểu, ông bà giảng giải ngọn ngành, dạy dỗ kỹ lưỡng, giúp cho tôi rất nhiều trong sự học, và cách làm người của tôi về sau này…
Tuy ngoan hiền dễ bảo, nhưng tôi cũng phá phách và rất nóng nảy. Nhớ có một hôm lúc đó tôi mới khoảng mười tuổi, tôi đi theo ông anh cả tôi tới chỗ thụt billard, xem người ta chơi.
Hôm đó có một tay nghiền thục billard, rất lớn con anh ta cao lớn hơn tôi gần gấp đôi, đang chơi bị thua hay sao đó mà tôi nghe anh ta bực bội chửi thề tùm lum. Đúng lúc tôi đi tới thì trái banh bị anh ta lỡ trớn thụt mạnh rơi đúng vào tầm chân của tôi, tôi vội đá ngược lại cốt là để giúp anh nhặt lên cho tiện, nhưng không ngờ anh không cám ơn thì chớ, anh lại còn chửi tôi bằng những câu chửi thề thô lỗ tục tằn khiến tôi nổi dóa, đỏ cả mặt tía cả tai, anh còn trờ mặt tới tính chắc thấy tôi bé nhỏ định ăn hiếp.
Lúc đó, không biết sức mạnh và can đảm của tôi ở đâu bỗng bộc phát, tôi thẳng tay tống vào mặt anh ta một quả đấm như trời giáng, máu mũi tuôn xối xả, cổ anh cũng bị trặc luôn, người ta phải chở anh đi nhà thương chữa trị. Còn phần tôi, cả cánh tay  suýt bị lọi, các tỉnh mạch nhỏ trên mu bàn tay của tôi vở toang khiến nó bị tím bầm, sưng vù cả tháng cũng không muốn lành.
Kể từ đó mấy đứa nhóc, kể cả mấy đứa lớn trong làng trong xóm, sợ tôi như sợ cọp. Mà khi lớn lên, bề ngoài của tôi cũng cao lớn dền dàng, trông dữ dằn hết sức, nhưng mà hiền khô hà.
Bộ vó của tôi trông dữ dằn, nhưng tâm hồn của tôi thì rất ướt át. Trong lứa tuổi dậy thì, khoảng 12, 13 tuổi gì đó, có một lần tôi cảm thấy lòng rung động bởi nét buồn tủi của một thiếu phụ.
Người thiếu phụ có đôi má hồng thật tự nhiên, đôi môi đỏ thắm, thân hình thon gọn trông thật thấy thương. Nàng thường hay đứng bên song cửa, chờ chồng đi lính miền xa, sao mãi mà vẫn chưa về.
Rồi có một hôm, người thiếu phụ đó bỗng giật mình mừng rở vì thoáng trông thấy ngoài hàng rào có một bóng người, tưởng chồng mình đã về. Khi nhìn kỹ lại thì không phải, đó chỉ là người đàn ông vẫn thầm thương trộm nhớ nàng từ bấy lâu nay, thật trớ trêu.
Tôi biết được nỗi niềm của nàng, tôi mang nỗi rung động đó trong lòng, hình ảnh đó trong tâm mãi cho đến tận ngày hôm nay.
Năm Đệ Lục tôi còn cao hứng làm một bài thơ ngớ ngẩn như thế này:

Bâng khuâng
Tiễn anh ra cổng vẫy chào/ Kể từ hôm đó đi vào hồn tôi/ Đến nay nhiều thế kỷ rồi/ Người con gái cũ lỡ thời thấy thương/ Chỉ vì một vấn mười vương/ Chỉ vì lối mộng bình thường yêu nhau/ Chiều nay ai đứng bên rào/ Bàng hoàng em ngỡ nhưng nào phải anh/ Rồi buồn rồi tiếc ngày xanh/ Rồi nghe kỷ niệm trở thành thiên thu…
Trong lúc tuổi thơ, có những chuyện xảy ra thật bất ngờ, nhưng cứ ở mãi trong lòng của chúng ta. Có những câu chuyện trở thành bài học, giúp ta tìm ra được một nhân sinh quan nào đó khả dĩ cho cuộc đời sau này của mình. 
Có một lần lúc tôi còn nhỏ lắm, chắc bảy tám tuổi gì đó, vì học giỏi được cô giáo khen thưởng nên tôi đặc biệt được cho theo mẹ đi chợ. Hôm đó mẹ tôi đã mua nhiều loại bánh mà tôi rất ưa thích, nhưng mẹ tôi không cho ăn ngay mà phải đợi về nhà cùng ăn với các anh chị em.
Tôi thật nóng lòng muốn về tới nhà cho thật mau, nhưng trên đường về mẹ tôi bỗng bị vấp té, thế là cái giỏ và gói bánh bị văng tung toé, tôi vội vã chạy đến nhặt mấy cái bánh lên, không ngó ngàng gì đến mẹ tôi bị té đau. Lúc đó bà không nói gì, về tới nhà rồi bà mới nói:
-      Thằng Sáu này tham ăn quá, chỉ lo cho mấy cái bánh, không nghĩ gì tới mẹ bị té đau, thật là bất hiếu!
Lúc đó tôi chỉ mới bảy tám tuổi thôi, nhưng sao cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cảm thấy như bị sỉ nhục, và trong lòng luôn luôn ghi nhớ, phải coi trọng con người trên tất cả mọi thứ. 
Vì thế khi lớn lên, một hôm tôi đi học về bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu dưới mé sông, tôi chạy vội tới thì nhìn thấy có một bà sắp bị chết đuối, tôi không nghĩ ngợi gì vội quăng tập vở trên bờ, nhảy cái ùm xuống sông vớt bà ta lên. Kể từ đó và cả về sau này bà luôn luôn cho tôi là ân nhân cứu mạng của bà.
Tôi đã học được cách làm người, qua lời dạy dỗ nhẹ nhàng của mẹ tôi. Khi làm cha làm mẹ của mấy đứa con, tôi luôn luôn cố gắng dạy dỗ, nhắc nhở các con tôi bằng những lời nhẹ nhàng nhất, mong chúng nó hiểu được .
Nhưng...có một chuyện mà chính bản thân tôi cũng không hiểu được, khi đã sống đến từng tuổi này rồi, đó là chuyện.. ái tình.

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu ??
Cả ngàn, rồi cả triệu triệu người trên cõi đời nay đã từng cắt nghĩa, mà vẫn không làm sao cắt nghĩa cho rõ ràng. Cả đời tôi từ nhỏ đến lớn tôi rất mơ màng về chuyện tình yêu. Hồi học lớp nhất, tôi có tơ tưởng đến một cô bé cùng lớp, có “đứng ngẩn trông vời áo tiểu thơ”(Huy Cận), rồi nó cũng qua đi. Khi là sinh viên tôi có ngẩn ngơ, bởi một cô gái có cái tên của một loài hoa Lan màu vàng, nhưng cô ấy lại thuộc về ông giảng sư của tôi, khiến tôi đi thi bị ông ta đánh rớt.
Rồi vật đổi sao dời, qua sự giúp đỡ của người bạn ngoại quốc, tôi chạy tuốt qua Mỹ trước ngày 30 tháng Tư. Một thân một mình, tôi luôn luôn lo sợ cho tương lai của mình. Tôi luôn muốn rạng rỡ tông đường, tôi luôn muốn hơn người, cho nên lúc nào cũng cố gắng học và học…
Học miết cho tới bây giờ, tôi có cả đống bằng cấp, làm Ông Cống Ông Nghè, làm giàu làm có tùm lum. Mà rồi, trong đống giấy tờ bằng cấp dầy cộm đó, trong đống tiền rừng bạc biển đó, tôi chẳng tìm được cho mình một lá thơ tình nào cả, cũng không có tới một lời hỏi han nồng ấm nào hết!
Tính theo vật giá leo thang của ngày hôm nay, con người ta sống đến 90 tuổi, thì lúc đó tôi đã sống đến một phần ba cuộc đời, trong lẻ loi…
Bạn bè trông thấy thế, làm mai cho tôi một cô gái trẻ đẹp xinh xắn, nhỏ hơn tôi vài ba tuổi trông thật dễ thương. Cô lớn lên trong một đại gia đình buôn bán giàu có, vậy tôi còn đòi hỏi gì nữa chứ. Còn về phần cô trông thấy tôi là chịu liền. Vậy thì còn chờ đợi gì nữa, ông bà mình vẫn nói ‘Cưới vợ thì cưới liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha’ mà. Thế là tôi cưới vợ. Tôi có nhà cao cửa rộng, vợ đẹp con ngoan, tiền rừng bạc biển, bằng cấp đầy mình, còn đòi gì nữa chứ.
Mọi người nhìn vào toàn bộ bức tranh gia đình của tôi, được đóng trong cái khung mạ vàng, thật đầm ấm hạnh phúc.
Nhưng sao riêng tôi cứ cảm thấy như thiếu đi một điều gì? Cái cảm giác như mình xem TV, có hình mà không có tiếng, thật khó chịu. Nhưng hình như chính là lỗi của tôi, vì công việc lẫn học hành tôi luôn có cớ đi sớm về khuya, về tới nhà thì vợ con đã yên giấc, làm sao tôi còn nghe được tiếng cười đùa ồn ào của vợ con của tôi nữa chứ.
Tuy nhiên, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, sỡ dĩ tôi không thường có mặt ở nhà, vì giữa tôi và vợ tôi không có mối tương quan khả dĩ nào khiến cho tôi đi đâu làm gì cũng phải vội về nhà. Vợ tôi có một nhân sinh quan hoàn toàn khác tôi, tôi nói một đàng cô ta hiểu một nẻo, tôi thích cái này cô ta lại thích cái kia. Tôi thích bạn bè ồn ào, thì cô ta thích yên tĩnh một mình. Điều làm tôi sửng sốt nhất là khi đại gia đình tôi tới chơi, cô đã không ngần ngại cho mọi người biết rằng cô không thích sụ thăm viếng ồn ào. Điều này khiến làm mẹ tôi buồn lòng khôn tả, khiến anh chị em bà con của tôi mích lòng không ít, còn tôi thì nghẹn lời. Như thế đó, tiếng nói chung còn không có thì làm sao có tiếng cười đây.
Nhưng với chủ trương gia đình là trên hết, tôi đành phải “đất không chịu trời thì trời đành phải chịu đất chứ sao”!  Đã quyết bắt tâm ý của mình nghĩ như thế, thì tôi chỉ còn nghĩ đến tương lai của các con của chúng tôi mà thôi. Chúng nó vui là mình vui rồi, vả lại vợ của tôi lo cho các con rất chu đáo, chăm lo cho chúng nó từng li từng tí. Đồng thời cũng cơm nước cho tôi tươm tất, mặc dù nhà cửa hơi bừa bộn. Ngoài ra tôi muốn chiêu đãi bạn bè thì cứ việc ra ngoài, như thế cũng kể tạm ổn phải không.
À còn một chuyện này nữa, không biết có nên nhắc tới không? Thôi cứ nói luôn ra cho đủ bộ, vì đang tâm sự mà, đó là chuyện… phòng the đó mà.
Không biết vợ tôi, có cái khái niệm như thế nào về chuyện chăn gối? Hình như, đối với cô ta là chuyện vạn bất đắc dĩ hay sao mà…hể mỗi lần tôi đụng tới thì cô ta gây khó dễ. Thoạt đầu làm tôi hơi hơi mất hứng, sau thì hơi hơi nản, lần lần thì tịt luôn. Chắc cái điệu này ai mà hỏi đến, thì phải bắt chước người ta mà nói rằng “ Xuân Thu Nhị kỳ” quá.
Mà xét cho cùng, tôi cũng nhận thấy là mình ít nghĩ tới ba cái chuyện nhạy cảm đó, không cho đó là vấn đề quan trọng. Từ hồi trai trẻ tới bây giờ, tôi cũng không thấy mình chú ý nhiều tới nhu cầu sinh lý cho lắm. Đôi khi cũng tò mò, đọc sách coi phim dành cho người lớn, để cho biết với người ta, rồi thì nghĩ, phim ảnh nó làm cho ra vẻ rùng rợn như vậy, ngoài đời thì mấy ai mà làm như vậy. Vả lại tôi là người say mê sự nghiệp, yêu thích bằng cấp, suốt ngày tôi chỉ nghĩ đến sáng kiến này, sáng kiến nọ, thì giờ đâu mà nghĩ tới ba cái chuyện tôi cho là lẩm cẩm đó.
Nói tóm lại, tôi đã sống thêm một phần ba cuộc đời nữa rồi. Trong cuộc sống của tôi có thêm vợ, thêm con, nhưng mà sao tôi vẫn cảm thấy lẻ loi làm sao ấy. Tôi có rất nhiều thân nhân, người quen lẫn bạn bè, nhưng sao trong trái tim tôi, tôi vẫn cảm thấy có một khoảng trống rất lớn. Có những điều rất riêng tư, tôi không biết chia sẻ với ai, đôi khi tôi thấy tôi thất lạc trong chính căn nhà của mình.
Giờ này, vợ con tôi đang chìm đắm trong giấc ngủ say. Tôi ngồi đây một mình, trong tay một quyển sách chuyên môn nào đó, trong tầm mắt là cái TV tràn đầy tin tức nóng bỏng. Đọc sách cũng được, coi TV cũng được, rồi đêm sẽ trôi qua, rồi ngày cũng sẽ trôi qua! Còn lại một phần ba cuộc đời, tôi sẽ phải làm gì đây?
Bỗng một hôm cách đây không lâu, vì công việc của sở, tôi gọi điện thoại tới cho một cơ quan liên hệ. Bên đâu giây bên kia tôi nghe được giọng nói của một người đàn bà VN, giọng nói reo vui lịch sự đặc biệt của người Sàigòn. Tôi liền xưng tên, cô ta cho biết đã từng nhìn thấy tôi, vì trong cộng đồng VN tôi có một chút nổi trội. Phần tôi thì không thể hình dung ra cô ta như thế nào?
Cô ta nói chuyện rất tự nhiên, thoải mái như đã làm việc với nhau từ lâu lắm rồi. Lối nói chuyện và cách cư xử trong công việc, thì tôi đoán cô đâu đó cũng cùng trang lứa với tôi, hoặc ít ra cũng đã sống hơn nửa đời người rồi. Nhưng rồi không hiểu sao, sau khi nói xong chuyện công, máy đã gác mà tai tôi vẫn cứ còn nghe văng vẳng giọng nói reo vui của cô.
Lòng tôi bỗng thấy vui một cách lạ thường, tôi cảm thấy thật thân quen, tôi thấy như mình vừa tìm lại được người thân mà lòng vẫn hằng mong đợi từ bấy lâu nay. Thế rồi vì công việc, thỉnh thoảng tôi lại được nghe giọng nói reo vui của cô.
Có hôm chẳng có cớ gì để gọi, tôi cứ bốc điện thoại lên, rồi lại bỏ điện thoại xuống không dám gọi, chỉ sợ người ta cười mình lẩm cẩm. Một hôm mượn cớ vì công việc của sở tôi lại gọi cho cô, thì được biết cô sắp đi xa khoảng hai tuần lễ. Tôi bỗng cảm thấy như mình vừa bước hụt một bước chân, cả con người tôi cảm thấy chới với, lòng tôi không muốn cho cô đi một chút nào. Tôi không hiểu tại sao tôi lại không muốn cho cô đi, vì ngoài cái tên và giọng nói của cô ra, tôi chưa hề gặp mặt cô, tôi không biết cô là người như thế nào, mập hay ốm, tròn hay méo, chồng con ra sao?
Nhưng làm sao tôi có thể nói với cô rằng, tôi không muốn cho cô đi. Tôi đành phải chúc cô đi chơi xa vui vẻ, nhớ mua quà về cho tôi, tôi nói mà nghe giọng mình lạc hẳn đi. Thế rồi cô đi, mang theo tất cả hồn lẫn vía của tôi, tôi ở nhà bỗng phát bệnh nặng, nặng đến nỗi phải vào nhà thương.
Nhớ lại mười ngày trời tôi nằm trong nhà thương, vậy mà vợ con tôi không hề ngó ngàng gì tới tôi. Vợ tôi lơ là với bệnh tình của tôi đến độ khiến tôi ngạc nhiên. Hôm đưa tôi vào nhà thương vì bệnh tình của tôi trở nặng, cơn đau tối tăm cả mặt mủi, tôi rên siết từng chặp, vậy mà trên đường đi vợ tôi bắt thằng con đang lái xe phải quẹo vào chợ mua mấy trái bắp trước vì nó đang on-sale, sợ lúc trở về người khác mua hết!
Trời ơi, tại sao lại có chuyện lạ lùng như thế nhỉ?
Tôi đã làm gì không đúng đối với vợ con của tôi? Tôi tự nghĩ, tôi đã đối với họ như bát nước đầy, tôi đã làm đầy đủ bổn phận của một người làm chồng, của một người làm cha, đời sống vật chất, lẫn danh vọng tôi không để cho họ thiếu hụt thứ gì.
Thỉnh thoảng tôi cũng có cãi vã to tiếng với vợ con tôi chứ không phải không, nhưng cũng chỉ vì không thấu hiểu được ý của nhau mà thôi. Vậy thì tại sao lại ra nông nỗi này, hay là tại chính bản thân của tôi chưa hề tặng cho họ trái tim của mình?
Tôi phải làm sao đây?
Tôi phải sống làm sao cho đúng đây?
Nhưng đã ngàn lần rồi, tôi rất muốn và hết sức cố gắng tặng cho vợ của tôi trái tim của mình. Nhưng dường như là vợ của tôi không muốn nhận, cũng không biết làm sao để nhận. Chúng tôi đã gần suốt một đời "đồng sàng dị mộng” tôi phải làm sao đây?
Nằm trong nhà thương, tôi nghĩ ngợi đủ điều tôi thấy mình thật cô đơn, lạc lõng lẫn đau đớn đến rã rời. Tôi bỗng thấy tôi nhớ cô quá sức, tôi bỗng thấy tôi cần cô quá sức, người đàn bà tôi chưa hề gặp mặt. Suốt hai tuần lễ tôi cứ mơ mơ, màng màng nghĩ đến cô, mặc dù tới giờ phút này, tôi vẫn chưa biết hình dáng của cô như thế nào? Nhưng sao tôi cứ mơ ước là làm sao để được có cô chăm sóc cho tôi, có cô vỗ về an ủi cho tôi những lúc tôi đau ốm như thế này!
Có lúc tôi đã nghĩ: Hay là tại cô đi xa, trong thâm tâm của tôi chống đối mãnh liệt, đến độ tôi phát bệnh nặng như thế này. Vậy trăm sự là tại cô tất cả, nếu chẳng may mà tôi chết đi vì đau ốm, lẫn thất tình là bởi tại cô trăm chiều, là tại cô…là tại cô...trời ơi!!! Tôi bắt gặp mình đang lầm bầm trách khứ cô, trách cô đã không ngó ngàng gì tới tôi, trách cô đã không yêu thương tôi. Ô hay, tôi vẫn chưa biết cô là ai, mà chắc gì cô đã biết tôi là ai cơ chứ?
(Hey…hey wait a minute…) Làm gì mà có cả vụ thất tình trong này ta? Thất tình là khi hai người ta yêu nhau rồi bị trục trặc gì...gì…đó, cuối cùng không còn yêu nữa, bị chia cách thì mới gọi là thất tình chứ.
Còn cái vụ này chỉ là trong tưởng tượng chưa chi mà…  Coi chừng lạc đề đó nha! Lạc gì nổi, “thế là yêu quá đi mất rồi” đấy mà. Đúng là bệnh nặng quá, đâm ra nghĩ ngợi vớ vẩn!! Thật là ngớ ngẩn!

Sau khi ở nhà thương hết mười ngày, tôi xuất viện về nhà nằm dưỡng bệnh, thì được cô gọi cho biết, cần gặp người đại diện công ty của tôi để ký hợp đồng.
Nghe được giọng nói của cô, tôi như bắt được vàng, tôi đã không ngần ngại than vãn, kể lể với cô đủ điều: Nào là trong những ngày cô đi xa, tôi bị bệnh rất nặng, tôi đã phải vào nhà thương không có ai vỗ về an ủi, không có ai chăm sóc…bla…bla…
Cô nghe thấy mà hết cả hồn, chẳng hiểu tại sao tôi lại trở thành như thế!
Cô liền đề nghị, cô sẽ cho người mang hợp đồng đến tận nơi cho tôi ký, tôi khỏi phải đi tới, đi lui làm gì cho thêm bệnh! Cô có vẻ trốn tránh, dường như cô cũng cảm thấy không ổn nếu gặp mặt tôi.
Tôi vội vàng nói với cô rằng, mặc dù chưa khỏe hẳn nhưng tôi cũng sẽ đích thân đến tận nơi để ký hợp đồng.
Cuối cùng thì tôi cũng đã được gặp cô, vừa nhìn thấy cô tôi bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng, không biết có phải vì tôi vẫn còn bị ảnh hưởng bởi thuốc gây mê hay sao mà choáng váng như thế? Đành phải nhờ người phụ tá đưa về ngay, không nói được gì nhiều với cô. Trên đường về, tôi chợt nhớ tới câu hát “Phút đầu gặp em tinh tú quay cuồng, lòng đang giá băng bỗng ngập tràn muôn tia nắng…” mà Elvis Phương thường hay hát.
Phải nói về cô ta như thế nào nhỉ?  Khen cũng bằng thừa, mắc công người ta lại nói:
Khi yêu quả ấu cũng tròn khi ghét bồ hòn cũng méo”(ca dao tục ngữ)
Mà sao lại lạ đến thế nhỉ, cửa lòng tôi như ..."Cửa Tùng Đôi Cánh..."(Thích Nhật Hạnh) đã đang định khép lại. Bỗng dưng nơi kẻ hở của đôi cánh Tùng, bừng lên một thứ ánh sáng đầy màu sắc chói loà! Loà cả đôi mắt nhìn, lòa cả tâm những tưởng đã tịnh. Người suốt đời đi tìm chữ "Ngộ" thì hôm nay đã ngộ. Ngộ ra rằng trong cuộc đời tưởng chừng êm ã trôi qua, không giông bão, không nhọc nhằn.
Vẫn chưa phải là thực, những điều mới xảy ra đây mới là thực.
Ôi, sao những lời lẽ thật bình thường thốt ra cũng có thể thay đổi càn khôn. Chỉ một ánh mắt nhìn, cũng có thể đốt cháy tâm can. Lòng dạt dào bay bỗng như được chấp cánh, thân thể lâng lâng như đang nhấp rượu đào. Tôi thật muốn nhắm mắt ngủ vùi...ngủ vùi...
Hình ảnh cô, với môi cười mắt vui cứ cuống quít theo tôi, hết chỗ này đến chỗ kia. Sao cô thơm thế? Tôi kê mũi vào cổ cô hít một hơi dài, mùi thơm từ thân thể nóng bỏng của cô chạy thẳng vào khứu giác của tôi khiến cả cơ thể của tôi nóng bừng bừng, các bắp thịt tôi căng cứng, tóc tai tôi dựng đứng, cảm giác này tôi chưa từng có bao giờ.
Tôi muốn ngay lúc này, bất kể đang ở đâu, tôi sẽ cứ ghì cô xuống làm những chuyện mà bấy lâu này tôi đã không còn nghĩ tới.
Hơi thở cô thơm tho môi cô căng mộng, cổ cô trắng ngần, vai cô trắng ngần, thân thể cô nóng hổi, bầu ngực cô nóng hổi, đỏ rực. Tôi vùi mặt vào đó ngấu nghiến, tôi muốn nhai nát nó ra. Cô dướn người lên lưng cô thẳng băng, bụng cô thẳng băng, mông cô cứng ngắc. Tôi thụp người xuống, vùi mặt mình vào nơi kín đáo nhất của cô, mùi thơm tỏa ra, tôi ngửi thấy mùi hoa Sen.
Tay tôi đụng vào… một làn nước ấm phun ra… Tôi kê miệng vào nuốt lấy nuốt để…Tôi sặc sụa, tôi chết ngộp, người cô cong vòng lên, làn nước ấm cứ tiếp tục phun ra, tràn đầy mặt mũi tôi…Tôi trườn người lên, phần thân thể nhạy cảm nhất của tôi muốn nổ tung…Tôi nhấn vào chỗ trũng, một luồng điện cực mạnh chạm vào ngay đỉnh nhọn của phần thân thể tôi, rồi chạy tuốt lên đến đỉnh đầu, tỏa lan toàn khắp cơ thể…Tôi không thể nhịn được nữa tôi rú lên, tôi nhún nhẩy, cô nhún nhẩy…
Phía trong cơ thể của cô cứ nuốt vô thật mạnh, đẩy ra thật dữ dội, co thắt đến nghẹt thở… Rồi có một sức hút lạ lùng, hút hết sức lực, hút hết tinh hoa của con người tôi…Tôi thấy tôi cạn kiệt, cả con người tôi tê dại, tôi ngủ thiếp đi...
Mơ hay thực, tôi không thể phân biệt được nữa rồi. Tôi chỉ biết cô bây giờ là người đàn bà của tôi, tôi có thể nói bất cứ điều gì tôi muốn, tôi có thể làm bất cứ điều gì mà tôi cảm thấy muốn làm, những điều mà từ xưa tới nay tôi không dám, không thể. Những gì tôi đã từng xem qua, đọc qua, bây giờ tôi có thể đem ra thực hiện hết, không ngần ngại, không nghĩ ngợi. Tôi còn có thể, tự nghĩ ra những điều lạ lùng nhất, tốt đẹp nhất mang đến tặng cô, người đàn bà của tôi.
Từ ngày có cô bước vào cuộc đời của tôi, từ ngày tôi “mở cửa hồn mời em vào đó rong chơi *” Tôi cảm thấy tâm hồn mình đầy ắp những "kỳ hoa dị thảo". Trái tim tôi lúc nào cũng nằng nặng, con người tôi lúc nào cũng ngầy ngật một cách rất dễ chịu. Nằng nặng vì cô đã hoà nhập vào trong tôi, vì cô chính là một nửa của tôi mà tôi đã may mắn tìm thấy. Tôi mở rộng vòng tay, cô bị cuốn hút vào, chúng tôi như hai mảnh của một cái khuôn được ráp lại thật khít khao. Những nhịp bước của chân tôi, lúc nào cũng như bay bổng trong những bài luân vũ, tôi luôn miệng hát nghêu ngao, những bài hát mà ngày xưa tôi cho là “chẳng ra gì”, bây giờ sao tôi thấy nó thú vị thế.
Thì ra từ trăm năm nay, từ ngàn năm nay, người ta đã biết yêu đương nồng nàn như thế này rồi. May mà ông Trời còn thương xót tôi, đến bây giờ sắp cuối cuộc đời rồi, ông vẫn còn ban cho tôi một mối tình nồng ấm như thế này, thật cảm ơn ông Trời quá sức.
(* Mãi mãi bên em/ Từ Công Phụng)
Đối với mọi người, không biết họ nhìn cô như thế nào. Nhưng đối với riêng tôi, sao cô đẹp thế, sao cô thơm thế, sao cô duyên dáng thế. Tôi không biết cô mấy tuổi, nhưng đối với tôi cô còn rất trẻ, vì tôi cũng đang còn rất trẻ, chúng tôi như “đôi chim uyên bay trong cuộc đời rợp đầy nắng ấm*”.
(*Cô Đơn/ Nguyễn Anh 9)
Tôi nói gì cô cũng hiểu, hiểu đến độ ngạc nhiên! Đôi khi tôi tưởng cô chính là tôi, cô có giọng nói lúc nào cũng reo vui. Cô có lối suy luận rất mới, cô lúc nào cũng làm tôi cười ngặt nghẽo, cười đến vỡ bụng. Cô có thể là bạn của tôi, cô có thể là thân nhân của tôi, cô có thể là tất cả cái gì tôi muốn, cái gì tôi cần… “cô là tất cả của riêng tôi *”
(*Ghen / Trọng Khương)
Nhưng… cô làm sao có thể là… vợ của tôi đây!  
Cô có một gia đình rất tốt đẹp, tôi có một gia đình rất tốt đẹp, mọi người liên quan tới chúng tôi đều rất tốt đẹp. Tôi và cô không có quyền, cũng không thể nào xúc phạm đến họ! Chúng tôi không thể nào có thể vui sướng trên nỗi đau khổ của người khác. Chúng tôi dừng lại! Cô dừng lại! Tôi đành phải dừng lại!

Để bây giờ, tôi đành lấy mắt nhìn cô đang cười nói huyên thuyên kể cho tôi nghe món quà muôn màu muôn sắc của ngày…Valentine.
Cơn ghen tuông, nóng giận đến tột độ, làm bước chân hụt lên hụt xuống, vấp té đầu đập cái bốp vào cái treadmill, khiến Sáu dựt bắn mình tỉnh giấc. Nhà cửa, tiền bạc, vợ con, bằng cấp, kể cả người đàn bà tuyệt vời của Sáu, theo giấc mơ mà biến mất…
Sáu cảm thấy đói bụng, rời khỏi cái giường xục xịch, bề bộn, đến bên cái tủ lạnh trống rỗng chẳng có cái gì có thể bỏ vào miệng. Thôi lết ra Eden tìm cái gì ăn vậy, thật tình thất nghiệp khổ như con chó, đúng là... Bỗng nghe tiếng gọi giựt ngược:
-       Ê, Sáu khổ đi đâu đó?

Thì ra… đúng là Sáu khổ mà !!!
                                                          





 
Picture: Hoangdungdc



1 comment:

  1. Man! Đúng là Sáu sướng đang nằm mơ. Mình đọc còn thấy sướng huống hồ là thật thì chắc đã đời. .. Well, HD đã thay mặt các chàng Sáu Khổ đã chân phương diễn tả như thật dùm những giấc mơ ...bài văn thật tuyệt vời, đọc đi đọc lại hoài vẫn còn sướng cho Sáu Khổ. DVL.

    ReplyDelete