Saturday, June 27, 2015

Tản Mạn Trời Mưa



Photo: Hoangdungdc
      
    
Hôm nọ tôi bỗng thấy khoái, khi đi tham dự buổi giới thiệu Phim Thảm Họa Bắc Thuộc của Việt Nam Film Club do Nhà Việt Nam tổ chức tại James Lee Community Center.

 Khi ra về có một cô gái cố đuổi theo và: 

   -        Chào chị Hoàng Dung.
   -        Ai zậy ta, tại sao có người biết mình, mà mình không biết người ta vậy chứ ?
   -        Em là Bình An đây.
   -        A… Trịnh Bình An người viết script cho “Thảm Họa Bắc Thuộc” đây mà, thật hân hạnh biết em...
         (và bla…bla…nhưng không nhiều)

Không nhiều nhưng “em” đã ở lại cùng ta. Tôi có một thói quen là khoái ai, khoái cái gì thì phải tìm hiểu bằng được, tìm cho ra l những gì thuộc về người ấy, thuộc về điều ấy…
Tôi bắt đầu tìm hiểu về Trịnh Bình An. Tìm không mấy khó, cứ Google là ra hết. Và tôi còn chợt nhớ ra hình như là em hoặc một tác giả nào đó cũng có cái tên An, người đã lấy cả sự đau đớn lẫn nức nở của tôi qua câu truyện ngắn về người lính ở chiến trường IRAQ đã quên thân mình cứu lấy đồng đội (?)

Em sinh 1962 thua tôi sáu tuổi, tôi buột miệng kêu:
- Chời !!! ch thua có sáu tuổi mà sao giỏi quá chừng vy ta 
Tôi tự so sánh mình với em! cũng giống như một số người tự so sánh bản thân mình với Tổng Thống Obama rằng:
Tôi bằng tuổi ông ấy đấy, nhưng sao ông ấy làm Tổng Thống mà tôi chỉ là... phó thường dân vậy chứ!  ( hì..hì..nói chuyện nghe sao huề vốn quá)
Những bài phê bình em viết về Bài Này, Nhà Văn kia, văn phong thật linh động mạch lạc, như lời em nói… đọc thấy thật “thống khoái”.
Em nói tới Văn Nhân này Thi Hào kia, khiến tôi hơi khớp. Thấy sao toàn Cổ Thụ, thấy sao toàn Tinh Hoa, nghĩ tới bản thân mình bỗng thấy ngại quá, mình cứ hay viết “lăng nhăng lít nhít ”. Thỉnh thoảng còn “bị” gọi là nhà Zăng, nhà thơ nữa chứ, thiệt…không biết có nên tiếp tục lằng nhằng nữa không?
Nhưng tôi chợt nghĩ, trong khu vườn Văn Chương, Chữ Nghĩa đó chẳng lẻ chỉ có toàn Cổ Thụ và Kỳ Hoa Dị Thảo thôi sao?  Phải nên có thêm những bông hoa, những cỏ dại nữa mới thêm phần phong phú và độc đáo chứ.

Trong đám bông hoa, cỏ dại đó tôi xin chọn làm hoa... “Cứt Lợn” ha..ha.. 
Tên hoa nghe có v thô thiển quá phải không? Nhưng may quá nó còn có cái tên là Ngũ Sắc nữa, hoa gồm có nhiều đóa nhỏ li ti và có tới năm màu thật “lộng lẫy” Ghé mủi cũng có chút hương thơm, nếu túm lấy nhấc những đóa hoa nhỏ li ti đó ra khỏi đài hoa, kê vào miệng hút thử chút mật sẽ thấy mùi vị rất dịu ngọt và... tôi trong một lúc nào đó cũng đã từng được gọi là Nhà Văn Sắc Màu.

Hoangdungdc  06/27/12015


Hoa Cứt Lợn (net)



Wednesday, June 24, 2015

Summer Story series







Hương bồ kết

(Riêng dành cho tất những người đàn ông đã có tuổi 13
và tất cả những người đàn bà đã từng mang hương bồ kết)


Năm mười ba có lần anh ngó thấy
Em cởi truồng ngoe nguẩy cuối vườn trăng *



Quả thật năm mười ba, có một lần nhân dịp dự một trại hè, tôi đã nhìn thấy em... cởi truồng đứng dưới trăng, mái tóc mây thật dài che phủ khắp châu thân. Chung quanh em là những cô bạn, họ đang dùng những tấm khăn quay thành vòng tròn khi em tắm, cũng để ngăn ánh mắt nhìn của những con cú vọ. Họ đâu ngờ tôi đang nằm vắt vẻo trên một cành cây gần đó, nhìn em bằng con mắt của một con nai tơ. Không nai tơ sao được khi tôi mới chỉ mười ba, và còn em thì đã là mười sáu.

Tôi mười ba, em đã là mười sáu
Nhưng tôi cứ thấy em là người em bé bỏng của tôi
Tôi mười ba, em đã là mưới sáu
Nhưng tôi cứ thấy tôi như đã là một người đàn ông ba mươi
Mà em vẫn là người em bé bỏng mười sáu của tôi
Tôi đã là một người lớn cho nên tôi nhìn thấy
Em đứng đó
Mười sáu trăng tròn hoa tỏa hương
Em đứng đó
Đời chưa trang điểm đã đào thương
Em đứng đó như nàng Tiên Dung công chúa
Tôi nằm đây như Chữ Đồng Tử xa xưa
Em thánh thoát mềm như hàng liễu rủ
Tôi đắm chìm trong trong tiên cảnh bồng lai
Em đứng đó ánh trăng vàng thổn thức
Tôi ngẩn ngơ như Từ Thức lạc thiên thai
Tôi mới mười ba nhưng em đã là mười sáu
Tôi may mắn được ngắm nhìn em
Người con gái có mái tóc dài tha thướt
Có thân hình cao vút như con vượn trắng
Có cặp vú cong vút như đôi sừng trâu
Đôi chân thon dài như cặp ngà voi
Đôi cánh tay soải dài như vòi bạch tuột
Trông em như không phải là người khi đứng dưới trăng
Hay em là trăng hoá kiếp
Hay em là Đát Kỷ đội lốt bởi chồn tinh
Em là ai trong tứ đại mỹ nhân

Thôi… em hãy cứ là cô hàng xóm bé nhỏ của tôi thôi, để thỉnh thoảng tôi được ngửi mùi hương bồ kết từ mái tóc dài bén gót mà em đã chăm chút từng sợi.

Có một lần tò mò, tôi thử theo dõi xem em đã làm gì với mái tóc của em. Cứ vài ba ngày, tôi lại thấy em loay hoay nướng những trái bồ kết khô trên bếp than hồng. Hình dáng trái bồ kết dài dẹp như trái đậu Hòa Lan nhưng lớn hơn khoảng gấp đôi, đã được phơi khô, có màu đen mun. Đồng thời em cũng nướng mấy trái chanh xanh cho hơi cháy lớp da bên ngoài. Em bỏ tất cả vào một nồi lớn đổ đầy nước, bắc lên bếp. Trong khi đợi nồi nưóc bồ kết sôi, em cắt thêm mấy quả chanh. Rồi em kiên nhẫn ngồi chà những miếng chanh vào từng chân tóc, rồi kéo dọc theo những sợi tóc, cho chất nưóc chanh thấm vào da đầu, khiến da đầu sạch bong, trắng hồng. Những sợi tóc cũng bóng lên vì chất chua của chanh. Lúc nồi bồ kết đã sôi kỹ có màu nâu nhạt như nước trà, mùi thơm của bồ kết, mùi thơm của chanh tỏa ra thơm lừng, em pha vào đó một chút nước lạnh cho nguội bớt. Rồi em thong thả lấy một cái thau bằng men trắng, cúi đầu xõa hết mớ tóc vào trong chậu, múc từng gáo nước bồ kết ấm nóng đổ lên đầu, lên tóc, xoa nhè nhẹ, từng chút, từng chút một cho đến khi hết nồi nước bồ kết. Sau đó em đổ thau nước bồ kết đi, tráng sơ lại cái thau men trắng, em gội đầu lại bằng nước ấm đã được pha sẵn đặt cạnh bên. Xong, em đứng dậy vắt cho tóc ráo, dùng một khăn bông lớn màu trắng, lau khô lại. Em dùng một cái lược đồi mồi thật đẹp, thong thả chải từng nhát một, cho đến khi thẳng thớm, em dịu dàng  bước ra hàng hiên, nơi có nắng buổi sớm đang chờ em hong tóc cho khô. Tóc em rất dài, dài đủ trói chặt hồn tôi, một người đàn ông mười ba tuổi. Nhìn em kiên nhẫn gội đầu một cách nhẹ nhàng thoải mái, bằng cả môt công trình tỉ mỉ, nhìn em đứng hong tóc trong ánh nắng mai, trong cơn gió  thoảng nhẹ thổi mái tóc em vờn bay, trong cái áo cánh trắng mỏng bằng phin nõn thấm ướt nước từ mái tóc dài của em, dán chặt vào da thịt em, hai đầu vú trắng hồng của em nhô lên cong vút, tôi thấy hồn tôi lâng lâng một cách lạ kỳ, tôi thấy tôi úp mặt vào hít lấy mùi bồ kết, mùi chanh, mùi da thịt thơm ngát của em. Em quả thật là một mỹ nhân… một người đàn bà tuyệt vời… của riêng tôi.

* Hai câu thơ này Hoàng Dung nghe lóm được trong trại tị nạn Songkla Thai Lan tháng 5/1977 do anh Tùng vui miệng đọc cho mọi người nghe, anh là một trong những người cùng vượt biển chung trên chiếc ghe mong manh… và HD nhớ mãi cho đến ngày viết bài này, nay được nhà văn Phan Thị Ngôn Ngữ cho biết là của Nhà Thơ Nguyễn Đức Sơn. Chính xác là:

                    Năm mười 16 có lần tôi ngó thấy
                    Em cởi truồng ngoe nguẩy cuối vườn trăng
                    Hồn Thảo giã trong tôi bừng thức dậy
                    Khắp bầu trời ướt mượt cả lông măng
                   


Hoangdungdc  01/04/08