Sunday, November 13, 2016

Khi Người Đàn Ông Việt Nấu Ăn




Picture : internet





   Đang lúc “dầu sôi lửa bỏng” cả sự nghiệp 25 năm, công lao gầy dựng của tôi trên đất Mỹ này đang đi vào… sọt rác, thì bà vợ của tôi, cô ta tỉnh bơ bỏ đi làm cái công việc mà cô ấy ưa thích là: phát ngôn cho đài phát thanh.
Trước khi đi cô ấy còn cẩn thận dặn tôi rằng:
-      Anh dọn dẹp xong, dắt mấy đứa nhỏ đi nhà hàng ăn nha!

Tôi cảm thấy trong lòng thật giận dữ, lẫn rối bời giống hệt cái cảm giác của ngày 30 tháng Tư, 1975, lúc chúng tôi bắt buộc phải rời bỏ đất nước ra đi. 
Sôi sục trong tôi nguyên vẹn cái cảm giác ngơ ngác, hoang mang, hụt hẫng, sợ hãi không biết bám víu vào đâu…nhưng tôi đã cố không nói gì, để mặc kệ cô ấy làm gì thì làm! Mấy đứa con gái của tôi cùng mấy đứa bạn, kể cả cô con gái út của tôi đã phải xin nghỉ phép, mang cả bạn trai từ Cali về phụ giúp. Chúng nó ra sức giúp bố vứt bỏ, thu dọn cả một cái trung tâm điện tử rộng lớn, trong suốt mấy tuần lễ. Cả một cơ ngơi làm ăn to lớn, do hai vợ chồng chúng tôi chăm chỉ làm việc suốt bao nhiều năm. Đã giúp cho biết bao nhiều người có công ăn việc làm, và cho cả chúng tôi có đủ tiền nuôi dạy con cái nên người, giúp đỡ cha mẹ hai bên nội ngoại, kể cả anh em, họ hàng. Vậy mà hôm nay đành phải đóng cửa “dẹp tiệm”.  Công ty đóng cửa, dẹp tiệm không phải vì chúng tôi vô dụng, không phải vì lười biếng, hay chán ghét  cái công việc đang làm, mà vì thời thế đã thay đổi.
Công việc của công ty chúng tôi là đại diện cho tất cả các hãng điện tử nổi tiếng trên toàn thế giới như Canon, Yamaha, RCA, Mitsubhi, Pionner v…v…Sửa chữa, trao đổi các sản phẩm điện tử còn trong vòng bảo đảm(warranty), hợp đồng với các trung tâm mua bán điện tử lớn như Best Buy, Costco, Circuit City v…v… đồng thời còn có những hợp đồng rất lớn với quận hạt, đảm trách sửa chữa máy móc điện tử cho các trường đại học, các trường trung tiểu học.
Nhưng theo đà tiến triển kỹ thuật cao của ngày nay, máy móc điện tử  trở nên rẻ như bèo, khi bị hư hỏng thì thiên hạ vứt bỏ và mua luôn cái mới hoặc còn trong vòng bảo đảm thì các đại lý đổi luôn cho cái khác mới toanh. Thế nên trung tâm chúng tôi bị…thừa, đành quyết định đóng cửa về hưu trong lúc còn rất…trẻ, lúc đấy tôi mới được sáu mươi.
Ông bà ta xưa nay cũng có nói: Trời có ban lộc cho ai, thì chu kỳ cũng trong vòng hai mươi năm mà thôi. Quả là đúng như thế, sau 20 năm làm ăn nhộn nhịp khấm khá, thì công việc bắt đầu đi xuống, chúng tôi phải sa thải bớt nhân viên và ngay lúc đó tôi còn bị một cú shock về sức khỏe, phải trải qua một cuộc mổ tim trầm trọng suýt chết.
Bà vợ tôi khuyên nên sang nhượng lại cho người khác, nhưng tôi ngoan cố nhất định không chịu. Tôi cố kéo dài thêm 5 năm nữa, nhưng không khá hơn được chút nào nên đành buông tay, trong sự hoang mang, hụt hẩng.
Như thế đấy, mấy tuần nay bố con chúng tôi đã phài hì hục thu dọn, vứt bỏ mọi thứ, thật đau lòng quá sức. 
Hôm nay các anh hùng có vẻ thấm mệt và cũng đã trễ quá rồi, tôi đề nghị đưa mấy đứa con đi ăn tối, nhưng chúng nó bảo:
-      Tụi con mệt quá, không muốn đi ăn nhà hàng, về nhà có gì ăn nấy.
Tôi nghe thấy thế, bèn ghé chợ mua thịt bò, khoai tây, cà chua xà lách về làm cho chúng nó ăn. Chúng ăn no nê, xong còn khen rối rít.
-      Chời ơi, bố làm steak ngon quá, cảm ơn bố rất nhiều. We love you bố.

Ăn xong, tôi còn oạch người ra rửa chén, rửa chảo, dọn dẹp bếp núc sạch sẽ, phờ cả người!
Tối hôm đó, bà vợ của tôi được nghe tôi càm ràm, lẫn trong đó có một chút khoe khoang:

-      Nè nói cho em biết, anh cả ngày đã làm việc mệt nhọc, về còn phải đi chợ nấu ăn dọn dẹp cho cả lũ chúng nó, còn em thì chỉ lo đi chơi…bla…bla…

Bà vợ của tôi cười cười, nhỏ nhẹ nói(bà ấy lúc nào cũng thế):
-      Ủa, anh không biết là em đã làm những công việc này trong suốt 40 năm rồi sao! Anh cũng đâu có bao giờ nghe em kể lể có đúng không?
Em vẫn nghe nói: “đàn ông họ không để ý để tứ gì đâu, muốn cho họ biết điều gì thì phải nói thẳng ra với họ, may ra thì họ mới biết”. 
Vậy sẵn đây em xin nói với anh một lần, cho anh biết, không thì anh chẳng bao giờ biết cả.
Anh nghĩ coi, từ lúc em lấy anh làm chồng cho tới bây giờ là đã 40 năm. Em đã sanh con đẻ cái cho anh, nuôi nấng dạy dỗ cho chúng nên người như ngày hôm nay. Ngoài ra còn chăm sóc cha mẹ hai bên nội ngoại, anh em, bà con, cô bác. Ai cần gì em cũng giang tay. Em cũng đã kề vai sát cánh với anh, chăm lo xây dựng sự nghiệp với anh. Chuyện lớn chuyện nhỏ, trong ngoài, gia đình, con cái, bạn bè kể cả công việc làm ăn gì…gì..của anh em cũng lo ráo nạo. Còn anh, ngoài việc kiếm tiền và lo lắng cho sự nghiệp của chính mình, chắc anh chẳng còn đầu óc đâu để lo toan những chuyện khác nữa, có đúng không?
Còn nữa, như anh đã nói rằng:
- Trong lúc “dầu sôi lửa bỏng”, mọi người  đang phải oạch người ra dọn dẹp, mà em lại đành lòng bỏ đi…chơi tỉnh bơ. Sự thật chính là vì chúng ta lúc nào cũng bất đồng ý kiến. Em thì muốn rũ bỏ hết, ra đi tay không, cho nhẹ nhàng tấm thân. Còn anh thì lại, cái gì cũng muốn giữ.  Em vẫn hiểu rằng đó là cả một sự nghiệp lâu năm của anh, trong một lúc buông bỏ đâu phải dễ. Cho nên để tránh kẻ giữ người buông, lời qua tiếng lại, em mới bỏ đi chơi chỗ khác để tùy anh định liệu.
Thôi không nói nữa đâu, anh đang nhăn như con khỉ ăn ớt kìa, anh lại sắp sửa buông ra một câu gì đó làm em… đau lòng!

Chời ơi, tôi chỉ nói có một câu, mà cô ta giảng cho một thôi một hồi. À, mà cô ta nói cũng đúng đấy, tôi buông ra một câu:
-      Tính kể công sao đây!

Thật sự, nếu vợ tôi không kể lể dài dòng, chắc tôi sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến những công lao mà vợ tôi đã làm cho tôi, cho gia đình chúng tôi. Tôi cho rằng, mọi điều tôi có được như ngày hôm nay là đương nhiên, tất cả những người đàn ông khác trên cõi đời này, cũng có  được những thứ giống như tôi mà thôi. Có gì lớn lao đâu, tất cả những người đàn bà trên thế gian này đều phải làm như thế cơ mà, việc gì mà phải kể lể…lôi thôi.
Nhưng mà…bây giờ về hưu rồi, rảnh rỗi nhìn lại xung quanh bạn bè, tôi có thì giờ suy ngẫm tí chút, tôi nghiệm thấy rằng tôi đã may mắn hơn rất nhiều người đàn ông khác, ông Trời đã cho tôi rất nhiều. Ông đã cho tôi, một người đàn bà thật biết điều, thật dễ thương, có nghĩa là đã cho tôi tất cả. Cho nên kể từ nay tôi quyết định sẽ là người hằng ngày nấu cơm cho vợ tôi ăn.










chuyện cái lông gà


Kể từ đó, tôi đích thân đi chợ, học cách nấu ăn trên Youtube, hay trên các đài truyền hình. Tôi nấu ăn khá ngon, mọi người nói thế. Tôi lấy làm khoái chí vô cùng.
Một hôm, tôi đang lay hoay nấu cháo gà cho vợ tôi ăn, thì tôi lỡ tay... (tôi đang bị Gout nên chân tay rất hay đau và yếu)… làm rớt nguyên cả nồi cháo xuống đất nghe cái rầm. Vì là cháo đặc nên cháo đã văng lên rất cao, văng cả lên đầu, lên cổ vào cả mặt mũi tay chân của tôi. Trong khi đó thì vợ tôi đang xem phim bộ Đại Hàn trên lầu, cô ta kể lại rằng:
-       em có nghe một cái rầm! nhưng nghĩ chắc chẳng có gì nghiêm trọng.

Thật ra lúc đó cô ta đang say mê xem phim bộ Đại Hàn tới đoạn hồi hộp, căng thẳng quá cho nên cô ta không thể rời bỏ màn hình được.
Lúc đó nhân vật chính trong phim đang bị… phỏng nặng rất là… nghiêm trọng!  
Thế là tôi bị phỏng, không nghiêm trọng lắm như trong phim, các mảng cháo văng lên đầy đầu đầy cổ, nhưng may chỉ bị một vệt nhỏ trên đầu vì nhờ có tóc bao phủ, một vệt lớn ở trên má là hơi trầm trọng vì là da non, và thêm một vệt nhỏ ở mu bàn chân, vì chân lúc đó đang mang đôi dép to bản nên khi cháo đổ xuống đỡ đi rất nhiều nên chẳng lấy gì làm nóng lắm. 
Tuy nhiên “nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột”. Thế là, nếu mà có ai hỏi đến tôi liền bi thảm hoá nó ra cho…người ta thương ha..ha..

-      Chời ơi, mặt mũi sao thế?
-      Thì đang nấu cháo cho vợ ăn, lỡ tay làm rớt cái nồi to tổ bố xuống đất, cháo văng tung toé cho nên mới bị phỏng nặng đến như thế đấy.
-      Ôi! tội nghiệp cho người chồng tốt quá!

Bé, cô em vợ của tôi tới thăm, nhìn thấy mặt mũi tôi như thế, cũng hốt hoảng hỏi thăm tới tấp:
-      Anh Năm làm sao mà mặt mũi thấy ghê zậy?

Thế là tôi lại có dịp than van kể lể dong dài, gặp cô em này thì khỏi chê, cô có một cái tật rất…dễ thương, là chuyện gì cũng thổi phồng lên cho vui cửa vui nhà. Cô lập tức gọi cho bà chị vợ của tôi ở Cali,  sôi nổi kể rằng:
-      Chời ơi, chị ba biết không anh Năm ảnh bị phỏng hết cả nửa người, từ đầu đến chân luôn!

Điểm này cô ấy diễn tả đúng sát với sự thật, vì tôi phỏng 1 tí trên đầu,1 tí trên mặt, 1 tí dưới chân nói ngắn gọn là từ đầu đến chân ha..ha… rồi cô huyên thuyên kể lể tự sự… 
Chị ba của vợ tôi hết hồn hỏi tới:

-      Lúc đó con Năm ở đâu?
-      Chỉ đang coi phim Đại Hàn trên lầu …
         (bla....bla…tha hồ to chuyện)

Sau khi cúp điện thoại với cô em vợ, chị Ba vội vàng gọi ngay cho một bà chị vợ khác ở Las Vegas:
-      Chị Hai ơi, chồng con Năm bị phỏng nặng lắm!
Thế rồi hai bà chị vợ tha hồ bàn ra tán vào, hai bà tán sao đó mà bà chị Hai ở Las Vegas lập tức gọi ngay cho vợ của tôi mắng nhiếc thậm tệ:

-      Đồ con quỷ cái, tại sao cả ngày mày cứ nằm ngửa ra coi phim Tàu, mà không chịu nấu cơm, nấu nước gì cho thằng chồng mày ăn, để cho nó phải tự nấu đến nỗi bị phỏng nặng cả người như vậy hả Năm? (bả làm như bả trông thấy tôi bị phỏng nặng như thế nào! từ nửa người bây giờ đã trở thành phỏng cả người rồi)
Trong khi mấy bà chị vợ nói qua nói lại, thì cô em vợ gọi ngay cho cô em dâu của bà vợ tôi để thông báo câu chuyện tôi bị phỏng nặng. Cô em dâu lập tức gọi cho vợ tôi, nhằm lúc vợ tôi đang ở trong nhà thương thăm ông anh họ bị tai biến mạch máu não, nên không trả lời điện thoại được, làm cô em dâu sốt cả ruột! Khi gọi được vợ tôi rồi, cô ta nhắng lên:

-      Chời ơi, chị làm gì mà không trả lời điện thoại của em vậy?
-      Chị đang ở trong nhà thương, làm gì có “sóng” mà trả lời điện thoại.
Mới nghe tới đó, vợ tôi cũng chưa kịp nói gì thêm, thì cô em dâu đã vội vả cúp điện thoại, gọi ngay cho ông chồng:

-      Chời ơi! anh mau về gấp đi vô nhà thương với chị Năm, anh Năm bị phỏng nặng không biết sống chết ra sao kìa?
-      Nhà thương nào?
-      Không biết!

Thằng em vợ tôi hoảng hồn, gọi điện thoại cho vợ của tôi hỏi cho rõ sự tình, thì ra… là chuyện “Cái Lông Gà”.
Không biết các bạn có biết chuyện Cái Lông Gà không nhỉ?
Tiện đây tôi cũng xin kể lại cho ai chưa biết, để khi ai nói “Ôi chuyện cái lông gà đấy mà” thì hiểu ngay ý của vấn đề là gì.
Câu chuyện nó như thế này:

Một hôm, ông Cơ đi làm về, công việc ở sở đã mệt nhọc điều tiếng, nhức cả đầu, bực cả mình, về tới nhà lại còn gặp cái cảnh vợ khóc con la…chịu hết nổi, mặt ông nhăn như cái bị. Bà vợ dọn cơm ra, trên mâm có đĩa gà mái tơ luộc thơm phức, bên trên có cả lá chanh thái chỉ, đĩa muối tiêu chanh, bên cạnh còn có tô canh nước luộc gà rắc ngò rí đượm thêm tí tiêu, trông ngon tuyệt trần. Mâm cơm hấp dẫn như thế, mà cũng chẳng giúp cho ông nguôi ngoai được tí nào những bực dọc trong người. Ông lơ đãng gắp miếng gà nõn nà có vướng mấy sợi lá chanh thái chỉ, chấm ngập vào đĩa muối tiêu chanh, đưa vào mồm, vừa nhai được vài nhai thì ông vội nhổ ra và hét toáng lên:
-      Giời ôi! đàn bà con gái gì mà luộc gà, luộc vịt vẫn còn vướng cả nạm lông to tướng như thế này cơ chứ !
Bà vợ nghe la, hết hồn chạy lên xem thử, thì ra trên miếng thịt gà nõn nà ấy ngoài những sợi lông tơ, thì còn có một cái gốc của cái lông gà mà khi làm lông, bà đã bất cẩn không xem kỹ nên còn sót lại. Nên khi ông bỏ miếng thịt gà vào mồm nhai, thì bị đâm vào lợi thốn có tí síu thôi, nhưng sẳn đang cáu tiết ông la toáng lên để trút bớt cơn bực dọc mang về từ sở. Bà vợ chống chế:

-      Giời hỡi giời, chỉ có tí lông tơ thế này, mà ông bảo cả nạm lông là sao?
-      Một tí gì mà một tí, ăn vào khạc ra cả đám lông như thế, chảy cả máu mồm đây nầy!

Thế là lời qua tiếng lại, vang cả xóm. Chẳng may bà hàng xóm vốn có tính tò mò, tọc mạch, lại lãng tai nghe loáng thoáng câu được câu mất, chồng bà vừa về tới nhà bà vồ ngay lấy nói nhỏ vào tai ông:
-      Này ông, ông Cơ nhà bên đau ốm làm sao mà khạc ra cả con gà, hộc cả máu mồm, đỏ nhoen nhoét ra cả đấy!
-      Kinh thế cơ à!
-      Này chuyện riêng nhà người ta, đừng có mà đi nói lung tung lên cả đấy, nghe chửa!

Thế rồi ngày hôm sau ông hàng xóm đi nhậu, trong lúc say, chợt nhớ có câu chuyện loáng thoáng trong đầu, ông lè nhè kể:
-      Này các ông có biết ông Cơ hàng xóm nhà tôi không? Ông ấy bị quỹ ám, ma nhập hay sao đấy, mà bỗng dưng khạc ra cả bầy gà bay khắp xóm!!!
-      Ôi giời ! kinh thế cơ à !!!

Câu chuyện thế đấy, từ cái lông gà mà biến thành cả bầy gà, còn bay cả khắp xóm nữa mới ghê chứ, thiệt…tình.


Trở về câu chuyện phỏng “nặng” của tôi. Miệt mài cả tháng trời, chăm sóc các vết phỏng với những nhánh Aloe Vera mát rượi, khiến da mặt tôi trở nên láng mướt, đẹp trai hơn hồi trước khi bị phỏng.  Hết phỏng, tôi lại nấu cơm cho vợ tôi ăn.
Hôm nay ta nấu món gì đây!
Tôi mở tủ lạnh, thấy có mấy trái cà chua.
À, có cà chua, tại sao mình lại không làm món cà chua phá xí nhỉ?
Biết sơ sơ về món này, tôi bèn mở tủ đá tìm thịt heo xay, không có tí thịt heo xay nào cả, tôi chỉ thấy có miếng thịt heo, lấy nó ra cầm trên tay, không biết làm gì với miếng thịt heo này đây!
Vợ tôi vừa khoác cái xách tay lên vai chuẩn bị đi Gym, thì nghe tôi nói không biết làm sao với miếng thịt heo, bèn lên tiếng chỉ điểm.
-      Không có heo xay, thì anh cứ băm miếng thịt heo này ra thành thịt heo băm.
Nói xong vợ tôi mở cửa ra đi, hai tiếng đồng hồ sau trở về, thấy nàng ta tôi hớn hở nói:
-       Anh vừa băm xong miếng thịt, mệt muốn chết!
-      Úi chời, mất hai tiếng đồng hồ mà anh chỉ mới băm xong miếng thịt, em còn tưởng về tới nhà là đã có cà chua pha xí ăn rồi đấy chứ.

Nói xong nàng bỏ cái xách tay xuống, săn tay áo lên. Mở tủ lấy bún tàu, nấm mèo, ngâm vào nước nóng, rửa mấy trái cà chua, vạt một phần nhỏ trên trái cà chua, móc ruột, để sẵn. Tiện tay băm nhỏ mấy miếng cà chua thừa với một hai trái cà chua nữa để làm nước sốt. Vớt bún tàu ra vắt ráo cắt khúc, nấm mèo rửa sạch, thái chỉ, cắt củ hành hạt lựu, bỏ tất cả vào tô thịt tôi mới băm lúc nãy, cho mắm muối bột ngọt, tiêu, đập quả trứng vào trộn đều, nhồi vào mấy trái cà chua đã được móc ruột ban nãy. Thịt còn thừa để làm nước sốt cho ngon.
Cô ta bắt cái chảo lên để nóng, cho tí dầu ụp mặt cà chua phần có nhồi thịt xuống, chiên vàng, lăn trở vài cạnh của trái cà cho hơi  vàng các cạnh. Cà chua chiên vàng nhưng phần thịt nhồi bên trong chưa chín, cô ta gắp ra cho vào cái khay bằng nhôm, đút vào lò đã được vặn sẳn 400 độ:
-      Mình “broil” chúng nó lên.

Trong khi chờ đợi cà chua chín,  cô lại dùng cái chảo chiên cà chua ban nãy, cho thêm tí dầu, cho tí hành băm vào chiên cho vàng, đổ thịt băm còn thừa ban nãy vào, đảo lên cho chín vàng, xong đổ cà chua băm vào làm nước sốt. Nêm nếm mắm muối bột ngọt, cho thêm tí catchup cho ngon ngọt đậm đà, màu sắc lại đẹp thêm.  Đến lúc này thì cà chua đút lò đã chín vàng rồi, mang ra bày lên một cái đĩa sứ sâu, cái đĩa có vân màu xanh dương trông thật đẹp. Xong đâu đấy, cô ta đổ nước sốt thịt cà chua vừa làm ban nãy, lên trên mặt của đĩa cà chua, rắc tí tiêu cho thêm mấy cọng ngò xanh lên cho đẹp, khi ăn thì càng thơm ngon.
-      Xong rồi dọn cơm lên ăn đi anh.

Thôi chết, nãy tới giờ tôi say sưa theo dõi bà vợ tôi làm cà chua pha xí, quên bắc nồi cơm rồi, làm sao đây?
 -Thì chờ nấu cơm chứ sao!

Thế đấy, tôi chỉ nhìn bà vợ của tôi làm một món ăn đơn giản thôi, mà tôi đã thấy thần kinh căng thẳng quá mức. Vậy mà suốt 40 năm nay, cơm gà cá gỏi lúc nào cũng bày sẵn trước mặt tôi, tôi xem chẳng ra gì, vì tưởng cứ búng tay là xong. Có gì to tát đâu!
Càng nghĩ, tôi càng muốn nấu cơm, rửa bát, giặt đồ, lau chùi nhà cửa chăm sóc cho vợ của tôi.  Được thể, nàng ta cứ ỳ ra, hết đọc sách, rồi xem phim, hết nghe nhạc rồi quay ra viết lách, làm thơ, vớ va vớ vẩn suốt cả ngày.
Tới giờ ăn tôi lại hỏi:
-      Hôm nay em muốn ăn gì?
-      Ăn sườn cốt lết với rau trộn.

Nghe thế tôi mừng húm, vì món này là món tủ của tôi, mỗi lần tôi làm cho vợ tôi ăn, ăn xong là vợ tôi khen lấy khen để, ăn hết rồi còn thòm thèm, có khi ăn luôn qua cả phần của tôi nữa đấy chứ.
Thế này nhé, để tôi chỉ “mánh” cho những ông nào muốn nấu cơm cho vợ ăn giống như tôi. Không những biết cách nấu sao cho nhanh, cho ngon lành, sạch sẽ mà còn phải biết đi chợ sao cho rẻ, cho tươi nữa các ông ạ.
Trước tiên là chúng ta học cách đi chợ cái đã.
Cứ mỗi thứ tư, trong thùng thơ của nhà các ông thể nào cũng sẽ có mấy tờ báo quảng cáo của các chợ, rêu rao là thịt thà cá mú đại hạ giá (on sale).
Đại hạ giá không có nghĩa là các loại thức phẩm hư thối, sắp hết hạn, bán tống bán tháo, mà chính là những thức ăn vẫn tươi tốt, ngon lành. Họ rao bán rẻ, mục đích là dụ chúng ta tới chợ. Khi tới chợ, chúng ta sẽ mua được đúng các món họ rao bán đại hạ giá, lòng thật rộn ràng vui thích.  Mà khi vui rồi, thì thế nào chúng ta cũng sẽ mua thêm, không ít thì nhiều những món hàng chẳng có đại hạ giá tí nào cả, nhưng tiện tay lại hay cần dùng đến, ở nhà lại sắp hết, thế là cứ mua thôi…đó là một cách làm ăn chính đáng và rất thành công ở xứ Mỹ này. Tuy nhiên, từ từ rồi chúng ta sẽ kiểm soát được bản thân chúng ta, nhất quyết chỉ mua những mặt hàng nào đại hạ giá của hôm ấy mà thôi.
Tôi đã lên đến bực thượng thừa rồi, cho nên các chợ búa, khó lòng mà móc hết tiền của tôi cho những món hàng không trong tình trạng đại hạ giá. Tôi nhất quyết chỉ mua đúng món nào tôi cần mà thôi. Hôm nay tôi chỉ mấy ông cách làm món sườn cốt lết nướng nhé.
Thứ tư này, sườn cốt lết bán đại hạ giá các ông ạ.  Tới hàng thịt nhìn vỉ thịt cốt lết hồng hào tươi nguyên, thật thích mắt, mỗi vỉ có đến tám miếng to, hơi nhiều cho hai người ăn, nhưng không sao các ông cứ mua đi, tôi sẽ chỉ cách các ông tích trữ sau, nhớ ghé hàng rau mua một ít sà lách, một trái dưa leo, một trái cà chua, về trộn lên ăn với thịt sườn nướng là hết ý.
Đem vỉ thịt tám miếng về, rửa sạch lau khô. Hôm nay tôi chỉ dùng có hai miếng cho tôi và vợ tôi, còn sáu miếng kia, lấy plastic gói riêng từng miếng, bỏ vào một cái zip log cho vào tủ đá, để dành bữa khác.  
Tôi ướp hai miếng thịt với tỏi bột, muối, tiêu và một tí bột ngọt, để sang một bên cho thịt thấm, nếu bạn ngại bột ngọt thì không cho vào cũng không sao.
Thật sự ông trùm bột ngọt Ajinomoto và các nhà nghiên cứu cho rằng, bột ngọt dùng mỗi lần một tí thì chẳng hề gì, chỉ giúp cho chúng ta cảm thấy ngon miệng hơn mà thôi, tuy nhiên những người bị dị ứng, ăn thức ăn có bột ngọt thì cảm thấy tê tê đầu lưỡi, thế thì không nên đụng tới làm gì. Trong khi chờ cho thịt thấm, thì chúng ta bắt nồi cơm điện, đồng thời rửa rau để cho ráo, thái cà chua, và dưa leo, thái thêm một chút hành tây ngâm dấm, để chốc nửa trộn với sà lách, cà chua, dưa leo. À sẳn đây tôi cũng chỉ mấy ống làm dầu dấm đơn giản. Phần cho hai người ăn:

1 muỗng cà phê đường

1/3  muỗng cá phê muối

2 muỗng canh nước sôi

1 muỗng canh dấm đỏ

1 muỗng canh dầu Olive

 

Lấy một cái chén nhỏ, cho đường, muối và hai muỗng canh nước sôi vào quậy cho tan, cho dấm đỏ, dầu olive vào quậy đều, cho hành tây thái mỏng vào ngâm. Khi ngồi vào bàn ăn, chúng ta mới trộn vào tô sà lách, cà chua, dưa leo đã chuẩn bị sẵn khi nãy.

Các ông hình như đang sót ruột vì tưởng tôi quên nướng thịt có phải không?

Yên trí, chúng ta chỉ cần có 5 phút để nướng chín thịt mà thôi. À các ông cần phải sắm một cái Portable Grill. Cái grill này có nhiều cỡ, cái nhỏ nhất chỉ nướng mỗi lần một miếng, cái trung bình thì hai miếng cái lớn thì bốn miếng…v…v… tùy mấy ông muốn sắm cỡ nào thì sắm, theo tôi thì nên mua loại hai miếng là hợp với hoàn cảnh lúc này của chúng ta nhất. Cái Grill này rất hữu dụng các ông ạ. Chúng ta có thể nướng cá, nướng tôm, heo, bò, gà hoa quả rau cải gì cũng được hết. Tránh được các món xào đầy dầu mỡ.

Sắp tới giờ ăn, chúng ta hãy dọn bàn tươm tất cho hai người ăn. Nhớ trình bày y như khi chúng ta ăn tối ở trên Cruise vậy đó nhé. Mấy ông cũng có thể bước ra ngoài vườn, cắt một nhánh hoa, hay cành lá nào hay hay, cắm vào một cái ly bé bé, đặt ở giữa bàn trông càng đẹp mắt. Trước giờ ăn chừng năm bảy phút, mấy ông gọi to lên:

-      Bà xã ơi, chuẩn bị ăn cơm nha.

 

Trong khi bà vợ nhẩn nha, tắt TV tắt computer từ từ đi xuống, thì chúng ta cắm điện vào cái grill  đợi nó nóng lên, thoa chút dầu hay bơ rồi cho miếng thịt cốt lết ướp khi nãy lên nướng, chỉ cần 5 phút là ta đã có miếng thịt chín vàng cả hai mặt thật hấp dẫn. Ăn với Sà lách trộn, cơm nóng, hay bánh mì tây cũng được, muốn uống tí Wine thì cứ việc thoải mái.

Thế đấy, hôm thì heo, hôm thì bò, bữa thì cá Salmon nướng,  tha hồ hầu vợ.

 

À, lại có ông còn kêu lên rằng:

-      Vợ tôi, nó chỉ thích ăn thức ăn Việt Nam thôi.

 

Thế thì hơi gay go đấy, thức ăn Việt Nam thì phải bỏ nhiều công phu lắm. Để tôi nghĩ xem, sẽ chỉ cho các ông món nào cho thật độc đáo đây.

Món Giả Cầy nhựa mận vậy nhé. Món này thì khổ công lắm nhưng ngon, bà xã các ông mà thấy các ông nấu được món này cho các bà  ấy ăn, thì bảo đảm các bà sẽ cảm động đến chết ngất đi được.

Có một tờ báo Phụ Nữ Mỹ nói rằng: Nhìn các ông lúc lay hoay nấu nướng, dọn dẹp thấy sao mà quyến rũ quá, khiến mấy bà cảm thấy phấn khích (turn on) vô cùng.

Thú thật tới tuổi này rồi, chúng ta cũng chẳng mong mấy bà phấn khích đâu nhỉ!  Đã phục vụ nấu nướng, mà còn kiêm thêm cái phần phấn khích của mấy bà nữa thì chúng ta có mà đi chầu tổ sớm, phải không các ông?

 

Món nhựa mận này là do bà cô Hồng của tôi thường hay nấu cho chúng tôi ăn khi còn bé.

Bà cô Hồng là người thay thế mẹ tôi, nuôi dạy mấy anh em chúng tôi nên người, từ khi tôi mới lẫm đẫm biết đi.

Món nhựa mận, nguyên thủy là nấu bằng thịt chó, nhưng thịt chó thì hơi… ghê ghê, nên một số dân Bắc Kỳ đã thay thế bằng thịt lợn, cho nên mới có cái tên là Giả Cầy*.(không biết có phải giải thích Giả Cầy là gì không nhỉ)

 

Nấu món này, chúng ta lại phải đi chợ thôi, kỳ này phải đi chợ Việt Nam hay chợ Đại Hàn, mới có những thứ chúng ta cần.

Đây là lối nấu Giả Cầy bên Mỹ, có thể chúng ta phải thay thế gia vị này bằng gia vị khác, nhưng cũng ngon không kém đâu các ông ạ.

Để tôi viết xuống những món chúng ta cần phải mua, để không khi về tới nhà lại thiếu cái này, hụt cái kia thì hỏng cả việc:

 

-      Một khúc đùi heo trước, có móng có da chọn miếng nhỏ, da mỏng thịt tươi.

-      Một hộp măng còn nguyên miếng to

-      Rau ngổ (ngò ôm)

-      Gia vị căn bản:(nhiều hay ít là còn tùy vào cái chân giò lớn hay nhỏ)

-      Một miếng riềng bắng hai ngón tay, 3 củ hành tím khô, 3 nhánh tỏi (tất cả giả nhỏ)

-      2 muỗng canh mắm tôm

-      1 muỗng canh muối

-      1 muỗng ca phê tiêu

-      1 muỗng cà phê bột ngọt (tùy ý)

-      Một hũ nhỏ Yaourt trắng (plan) thay thế mẻ (Mẻ là cơm nguội cấy với một loại vi khuẩn tốt nào đó, ủ một thời gian thì trở thành mẻ, có vị chua, thơm dùng để ướp thịt, khi nấu sẽ thêm phần mềm mại, thơm ngon.

 

Trước tiên chúng ta chuẩn bị lò nướng ở ngoài sân, cho cái chân heo lên nướng đều cho tới khi cháy đen lớp da ngoài, hơi cháy đen thôi nha các ông. Nướng xong mang vào bếp cạo rửa sạch, lúc này thì lớp da cháy đen trôi mất, chỉ còn lại lớp da vàng ruộm trông thật hấp dẫn. Nhớ để ý, làm sạch mấy cọng lông còn sót ở mấy kẽ móng chân heo, kẻo không thì lại thành chuyện Cái Lông Gà thì khổ.

Cạo rửa, lau khô cái chân heo xong đâu đấy, chúng ta chặt nó ra thành những miếng nhỏ bằng ba ngón tay, bỏ vào một tô lớn. Trộn với tất cả gia vị, nhồi kỹ để chừng hai giờ đồng hồ cho thấm. Măng hộp đổ ra để cho ráo, cắt miếng vừa ăn, canh làm sao cho cân xứng với miếng thịt heo khi đổ ra đĩa trông mới đẹp mắt. Khi thịt đã thấm, chúng ta bắt một chảo lớn lên bếp, để lửa lớn. Đợi cho chảo thật nóng cho tí dầu, trút tô thịt vào đảo cho thịt săn lại, chín đều, mùi thơm sẽ bốc lên điếc mũi. Sau đó chúng ta lại trút tất cả chảo thịt vào một nồi cỡ trung bình, cho tí nước vào cái chảo còn sót những chất gia vị khi chiên thịt, tráng đều rồi trút vào nồi thịt, cho thêm nước vào nồi ở mức sâm sấp, vặn lửa riu riu hầm chừng 20 phút, lấy chiếc đũa săm vào lớp da của miếng thịt, thấy hơi mềm thì chúng ta trút măng vào hầm tiếp, thêm khoảng 15 hay 20 phút nữa, đến khi thử thấy móng heo mềm rục vừa ý mình, thì nêm nếm lại cho vừa miệng bà xã. Móng heo có người thích mềm rục, có người muốn sừng sực, tùy vào bà xã của các ông nhé.

Món này có màu vàng của măng, màu nâu lợt của thịt và nước sốt. Chúng ta hãy tìm một cái đĩa sâu màu rượu chát, múc thịt cho vào đĩa cho mấy cọng rau ngổ lên mặt thì tuyệt đẹp và ngon “ba chê”.  À, nhớ là ăn với bún mới đúng điệu đấy nhé. (Đi chợ nhớ mua gói bún)

Món này hơi nhiêu khê, nhưng với tất cả tấm lòng, quyết phục vụ cho bà xã vui, thì món nào chúng ta cũng nấu được các ông ạ.

Cố lên nhé. Cần gì thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ chỉ thêm cho các ông cách nấu nhiều món ngon của Việt Nam, rất giãn dị, bổ và còn rẻ nữa!

Số điện thoại của tôi đây:

1-800- hầu bàxã

 

Hoangdungfa  11/6/2016