Hương bồ kết
(Riêng dành cho tất những người đàn ông đã có tuổi 13
và tất cả những người đàn bà đã từng mang hương bồ kết)
Năm mười ba có lần anh ngó thấy
Em cởi truồng ngoe nguẩy cuối vườn
trăng *
Quả thật năm mười ba, có một lần nhân dịp dự một trại hè, tôi đã
nhìn thấy em... cởi truồng đứng dưới trăng, mái tóc mây thật dài che phủ khắp
châu thân. Chung quanh em là những cô bạn, họ đang dùng những tấm khăn quay
thành vòng tròn khi em tắm, cũng để ngăn ánh mắt nhìn của những con cú vọ. Họ
đâu ngờ tôi đang nằm vắt vẻo trên một cành cây gần đó, nhìn em bằng con mắt của
một con nai tơ. Không nai tơ sao được khi tôi mới chỉ mười ba, và còn em thì đã
là mười sáu.
Tôi mười ba, em đã là mười sáu
Nhưng tôi cứ thấy em là người em bé bỏng của tôi
Tôi mười ba, em đã là mưới sáu
Nhưng tôi cứ thấy tôi như đã là một người đàn ông ba mươi
Mà em vẫn là người em bé bỏng mười sáu của tôi
Tôi đã là một người lớn cho nên tôi nhìn thấy
Em đứng đó
Mười sáu trăng tròn hoa tỏa hương
Em đứng đó
Đời chưa trang điểm đã đào thương
Em đứng đó như nàng Tiên Dung công chúa
Tôi nằm đây như Chữ Đồng Tử xa xưa
Em thánh thoát mềm như hàng liễu rủ
Tôi đắm chìm trong trong tiên cảnh bồng lai
Em đứng đó ánh trăng vàng thổn thức
Tôi ngẩn ngơ như Từ Thức lạc thiên thai
Tôi mới mười ba nhưng em đã là mười sáu
Tôi may mắn được ngắm nhìn em
Người con gái có mái tóc dài tha thướt
Có
thân hình cao vút như con vượn trắng
Có cặp vú cong vút như đôi sừng trâu
Đôi chân thon dài như cặp ngà voi
Đôi cánh tay soải dài như vòi bạch tuột
Trông em như không phải là người khi đứng dưới trăng
Hay em là trăng hoá kiếp
Hay em là Đát Kỷ đội lốt bởi chồn tinh
Em là ai trong tứ đại mỹ nhân
Thôi… em hãy cứ là cô
hàng xóm bé nhỏ của tôi thôi, để thỉnh thoảng tôi được ngửi mùi hương bồ kết từ
mái tóc dài bén gót mà em đã chăm chút từng sợi.
Có một lần tò mò, tôi
thử theo dõi xem em đã làm gì với mái tóc của em. Cứ vài ba ngày, tôi lại thấy
em loay hoay nướng những trái bồ kết khô trên bếp than hồng. Hình dáng trái bồ
kết dài dẹp như trái đậu Hòa Lan nhưng lớn hơn khoảng gấp đôi, đã được phơi
khô, có màu đen mun. Đồng thời em cũng nướng mấy trái chanh xanh cho hơi cháy
lớp da bên ngoài. Em bỏ tất cả vào một nồi lớn đổ đầy nước, bắc lên bếp. Trong
khi đợi nồi nưóc bồ kết sôi, em cắt thêm mấy quả chanh. Rồi em kiên nhẫn ngồi
chà những miếng chanh vào từng chân tóc, rồi kéo dọc theo những sợi tóc, cho
chất nưóc chanh thấm vào da đầu, khiến da đầu sạch bong, trắng hồng. Những sợi
tóc cũng bóng lên vì chất chua của chanh. Lúc nồi bồ kết đã sôi kỹ có màu nâu
nhạt như nước trà, mùi thơm của bồ kết, mùi thơm của chanh tỏa ra thơm lừng, em
pha vào đó một chút nước lạnh cho nguội bớt. Rồi em thong thả lấy một cái thau
bằng men trắng, cúi đầu xõa hết mớ tóc vào trong chậu, múc từng gáo nước bồ kết
ấm nóng đổ lên đầu, lên tóc, xoa nhè nhẹ, từng chút, từng chút một cho đến khi
hết nồi nước bồ kết. Sau đó em đổ thau nước bồ kết đi, tráng sơ lại cái thau
men trắng, em gội đầu lại bằng nước ấm đã được pha sẵn đặt cạnh bên. Xong, em
đứng dậy vắt cho tóc ráo, dùng một khăn bông lớn màu trắng, lau khô lại. Em
dùng một cái lược đồi mồi thật đẹp, thong thả chải từng nhát một, cho đến khi
thẳng thớm, em dịu dàng bước ra hàng
hiên, nơi có nắng buổi sớm đang chờ em hong tóc cho khô. Tóc em rất dài, dài đủ
trói chặt hồn tôi, một người đàn ông mười ba tuổi. Nhìn em kiên nhẫn gội đầu
một cách nhẹ nhàng thoải mái, bằng cả môt công trình tỉ mỉ, nhìn em đứng hong
tóc trong ánh nắng mai, trong cơn gió
thoảng nhẹ thổi mái tóc em vờn bay, trong cái áo cánh trắng mỏng bằng
phin nõn thấm ướt nước từ mái tóc dài của em, dán chặt vào da thịt em, hai đầu
vú trắng hồng của em nhô lên cong vút, tôi thấy hồn tôi lâng lâng một cách lạ
kỳ, tôi thấy tôi úp mặt vào hít lấy mùi bồ kết, mùi chanh, mùi da thịt thơm
ngát của em. Em quả thật là một mỹ nhân… một người đàn bà tuyệt vời… của riêng
tôi.
* Hai câu
thơ này Hoàng Dung nghe lóm được trong trại tị nạn Songkla Thai Lan tháng
5/1977 do anh Tùng vui miệng đọc cho mọi người nghe, anh là một trong những
người cùng vượt biển chung trên chiếc ghe mong manh… và HD nhớ mãi cho đến ngày
viết bài này, nay được nhà văn Phan Thị Ngôn Ngữ cho biết là của Nhà Thơ Nguyễn
Đức Sơn. Chính xác là:
Năm mười 16 có lần tôi ngó
thấy
Em cởi truồng ngoe nguẩy cuối
vườn trăng
Hồn Thảo giã trong tôi bừng
thức dậy
Khắp bầu trời ướt mượt cả lông
măng
…
Hoangdungdc 01/04/08
No comments:
Post a Comment