Hình ảnh: Nguyễn Hà |
Đang và cơm, Nguyên chợt vội đặt bát
cơm xuống, nóng ruột với tay lấy cái điện thoại gọi cho Bìm Bịp:
- em à
anh nghĩ ra rồi, ngày mai mình sẽ ăn bánh mì thịt, anh vừa mua một ổ bánh mì ở SAFEWAY
to như con bò em ạ, rồi buổi chiều mình sẽ ăn tôm lăn bột chiên, tôm hôm nọ em
mua mà mình chưa làm, anh cũng đã hầm một nồi xương để em nấu mì, à anh còn có
sà lách sẽ trộn cho em ăn, em thấy sao có được không em?
Nguyên nói một hơi làm
Bìm Bịp không biết đâu mà lần. Menu Nguyên đưa ra Đông Tây đề huề. Bàn qua tính
lại chưa ngã ngũ thì Nguyên lại nói:
- thôi nhé anh phải đi ăn cơm tiếp đây
Nguyên cảm thấy lòng
rộn ràng quá như thể không đợi được đến buổi hẹn ngày mai.
Thế rồi hai đứa cùng
ăn “Brunch” có nghĩa là Breakfast cộng với Lunch bằng bánh mì thịt nguội mua
ở SAFEWAY to như…cái xe tăng.
- Ủa hôm qua anh nói với em là bánh mì to như con bò mà sao hôm nay lại
to như cái xe tăng?
- À tại anh nghĩ lại rồi cái xe tăng nó to hơn con bò em ạ.
Bìm bịp cười khúc khích
- Anh này thiệt tình, lúc nào cũng làm em cười.
Bìm bịp cười khúc khích
- Anh này thiệt tình, lúc nào cũng làm em cười.
Ăn bánh mì, uống cà
phê xong, anh lại bảo:
- em ơi vào đây anh cho em xem “American Idol” hôm qua anh vừa xem, chúng
nó hát hay “kinh khủng” em ạ.
Thế là hai đứa ngồi xem American Idol hết cả
tiếng đồng hồ, với giọng sôi nổi anh vừa khen vừa phê bình cứ loạn cả lên,
không thấy Bìm Bịp nói gì anh hỏi:
- em có thích xem American Idol không em?
Bìm Bịp trả lời:
- có chứ
- nhưng sao anh không thấy em xem gì cả?
- tại anh không nhắc em
– À hôm nọ em hỏi cái đĩa Blue Ray em đã làm được chưa?
– Chưa anh ạ
Thế là lại lay hoay set up Blueray system, thế
rồi xem Les Miserables, thế rồi install cái Audition program, lại phải học cách
xữ dụng, phải làm bài tập điên cả đầu.
À còn cắt tóc nữa chứ. Bìm Bịp mãi vẫn không
hiểu tại sao Nguyên lại dám giao cái đầu cho Bìm Bịp “gọt”. Cũng may là Nguyên không trông thấy phía sau,
vài ngày tóc lại mọc dài ra chứ có gì mà lo.
- Mình ra ngoài hiên
cắt tóc anh nhé
- Ừ gió mát quá
Nhìn thấy Bìm Bịp bước ra sân, cái Phong Linh
vội lên tiếng:
- leng keng… leng keng…
Như muốn nói với Bìm Bịp rằng:
- Chào
bạn, hôm nay mới được gặp lại bạn, cả một mùa Đông bạn cứ
trốn trong nhà, nghe lén tôi nói chuyện với anh chàng gió có đúng không?
Bầy cá đỏ, cá cam dưới
ao cũng vui mừng trồi lên, trông chúng nó lớn quá, chắc cả một mùa Đông ngủ
vùi, chẳng còn nhớ tới ai đâu nhỉ?
Mấy con chim ríu ra ríu rít chuyền từ cành này
sang cành khác, thỉnh thoảng ngừng lại, nghiêng tai nghe lén Nguyên nói chuyện
với Bìm Bịp:
- Mình gặp nhau muộn quá phải không em?
- Không em chẳng thấy muộn tí nào
- Mình đã già thời gian còn ít quá
- Em chẳng thấy mình già tí nào
Thời gian không có nghĩa
gì cả, một ngày bình yên và hạnh phúc thì bằng cả vạn ngày sống trong vô nghĩa,
có đúng không?
Lay hoay… rồi chuyện
này chuyện nọ.. mới đó đã hết giờ rồi, đành phải chia tay làm sao ăn tối đây
!!!!
Hoangdungdc
No comments:
Post a Comment