|
Picture internet |
Vừa book máy bay cho
ông anh hai Cường của tôi xong, thì Đào gọi rủ đi Shopping.
Chời ơi! tôi ghét nhất
là shopping, vừa tốn tiền vừa mất thì giờ, nhưng không hiểu tại sao, mười lần
như một, hể người rủ kiên trì nói tới lần thứ ba là tôi ừ, đồng ý cái rụp. Ai mời
ăn cũng vậy:
- ăn đi… không! ăn đi…không! ăn đi…
ờ…thì ăn…tôi không thể chịu được
nếu phải nghe họ lập lại tới lần thứ tư, thế đấy… tôi chán tôi ghê.
Lần này thì không phải
đi shopping thông thường, mà là đi Shopping với một người bạn
mới từ Florida lên dự đám cưới của người bà con, và rất thích shopping. Cô ta
được một người bạn khác gởi gấm, và nhờ Đào đưa đi dùm, Đào đưa cô ta đi cả buổi
sáng rồi, ghé ăn trưa, nhưng chưa đã muốn đi tiếp. Đào là nữ hoàng Shopping mà cũng chịu thua, đành
gọi tôi đi theo cho có bạn, còn dụ tôi là đi Shopping xong rồi đi ăn, làm như tôi
thích ăn lắm vậy.
Cô bạn mới tên Thúy, cũng
không còn nhỏ nhít gì đã hơn năm mươi, cô trông thật xinh xắn vui tươi, cô nói
huyên thuyên, ngôn ngữ miền Bắc, giọng Bùi Chu Phát Diệm, bình dân, thân ái. Đi shopping nhưng điện thoại của cô cứ reo
inh ỏi, hết cú này tới cú khác, miệng thì nói cười thoải mái, tay thì lựa áo quần,
mắt thì liếc xa liếc gần, thoáng thấy cái áo cái quần nào đẹp là cô chụp lấy, ướm
vào người của tôi và nói rằng, tôi mà mặc vào sẽ trở nên đẹp lộng lẫy, làm tôi
phì cười.
Không những mua cho mình,
cô còn mua những cái áo mà cô cho rằng sẽ hợp với những người bạn đang ở xa cô
ngàn dặm.
Nghe cô nói chuyện với
bạn bè, với chồng với con thì hiểu ngay ra rằng cô là người bạn tốt bụng, người
vợ đáng yêu và là người mẹ tuyệt vời. Đi shopping với cô đâm ra vui, mặc dầu tôi
chỉ mua được cái áo giá 4 đồng.
Cô có vẻ hào phóng, rộng
rãi dành mua cà phê cho tôi uống, lại còn dành nhau với Đào trả tiền nhà hàng.
Cả hai đều ăn như mèo, và cuối cùng tôi cứ phải nghe:
- chị ăn đi, chị ăn đi, chị ăn...
tôi không muốn nghe ai
lập lại một câu nói quá nhiều lần, nên tôi đành phải ăn… cả phần của hai con mèo
kia. Nên tôi có lên cân thì đừng có than nha.
Trên đường đưa cô về
khách sạn, chúng tôi hỏi thăm chồng con cô, giọng cô bỗng chùng xuống:
- Chị phải cầu nguyện cho con em đấy. Em có bốn thằng con
trai, thằng con lớn của em là nha sĩ đang làm việc ngon lành, em đang chuẩn bị
mở phòng khám tư cho nó. Bỗng một hôm,
con em bị nhức đầu một cách kỳ lạ, đi bác sĩ thì phát giác ra là nó bị ung thư
màng óc, chằng biết sống chết như thế nào? cả năm nay em chẳng làm ăn gì được,
chỉ ở nhà chăm sóc cho cháu, chị nhớ cầu nguyện cho con em nha chị.
Cô nói với giọng tắt nghẹn.
Ôi ! tôi nghe mà choáng
váng cả mày mặt, miệng như bị khoá cứng, không nói được nên lời. Mà nói gì bây
giờ !!! Nói không đúng câu, nói không đúng chổ, sẽ làm cho cái vỏ mỏng manh đang
bảo vệ cô kia, nó sẽ vỡ vụn ra, cô sẽ ngã gục…
Chuyện của cô, khiến tôi
nhớ tới người bạn thân của tôi, biết nhau từ lúc bảy tám tuổi tới giờ. Bạn tôi cũng
có thằng con trai, mới được ba mươi tuổi, hôm nó lấy vợ tôi có đi dự đám cưới.
Thằng bé tôi đã từng bế nó khi nó còn mặc tã, lớn lên đẹp trai vô cùng. Một hôm
chắc giận vợ giận con gì đó, về nhà bố mẹ ngủ và than nhức đầu, nó cứ nằm ngủ
li bì. Bạn tôi nghĩ chắc nó buồn nên cứ để cho nó ngủ vùi, nó than nhức đầu thì
cho nó uống Tylenol.
Nhưng linh tính của một
người mẹ rất mạnh mẽ, bạn tôi cứ cảm thấy trong dạ bồn chồn, bức rức làm sao ấy,
bèn tới đánh thức nó dậy, lay mãi mà nó cứ nằm yên, lúc đó mới hốt hoảng gọi
ambulance chở nó vào nhà thương. Tới nơi bác sĩ khám xong, nói nó bị sưng màng óc
và… trể quá, không cứu được nữa rồi. Bạn tôi chôn cất nó, không báo với tôi một
lời. Tôi trách:
- Sao bà không cho tôi
hay biết gì hết vậy?
- Tôi không mở miệng được,
thì làm sao mà báo cho bà biết đây!
Tôi cảm thấy thật là
kinh khủng, làm sao mà bạn tôi lại có thể chịu nỗi cái cảnh, thằng con yêu quý
của mình bỏ mình ra đi ngay trước mắt của mình như thế chứ!
Sáng nay tôi đi Gym tập
thể dục, trong lúc lái xe tôi lại nhớ tới hôm qua, đi shopping với một người mẹ
tươi vui yêu đời, mà lòng dạ thì thật héo hon. Tôi lại nhớ tới bạn tôi, một người
mẹ vì con ra đi bất ngờ đến độ không mở miệng ra được. Tôi lại nghĩ đến anh Hai
Cường của tôi, người anh cả mà bỗng dưng biến mất trong tầm mắt của má tôi, khi
anh chưa tròn một tuổi. Tôi đặt tôi vào địa vị của má tôi lúc đó và tôi bỗng rùng
mình, sợ hãi, khóc nức lên!
Tôi tội nghiệp cho má
tôi quá, người ta đã nói với má tôi rằng:
- - thằng bé đã bị bệnh và chết rồi!
Lúc đó má tôi bệnh nặng,
nhờ một bà chị trông hộ, bà ta đã đem đi cho người ta làm con nuôi, và nói với má
tôi rằng nó chết rồi !*
Giống như tôi đã từng
có lần, khi tôi vừa cho ra đời một bé gái, còn nằm trên bàn sanh trong nhà thương,
tôi nghe bác sĩ nói nhỏ bên tai:
- - Thôi ! để đẻ đứa khác nha!
Lúc đó tôi chẳng hiểu
bác sĩ nói gì…, tôi chỉ biết tôi không được ôm trong tay đứa con tôi hằng mong
đợi suốt tám tháng trời. Chồng tôi nói với tôi, nó không đủ ngày tháng nên... đã
chết rồi! Nghe... thấy thật kinh hoàng!
Miệng tôi như có ai đó
khoá lại, tai tôi không còn nghe được một tiếng động nào nữa cả, tôi nằm im
thin thít trên giường bệnh, trong một cái nhà thương rất lớn, sức chứa lên đến
mấy ngàn người, nhưng sao tôi thấy chung quanh tôi như chẳng có ai, tối om, lạnh
lẽo.
Thế rồi tôi cứ ở lì
trong nhà thương, không muốn về vì nếu về thì tôi sẽ ở xa con tôi lắm, mặc dù họ
không cho tôi nhìn thấy nó bao giờ, nhưng tôi đã có sẳn cái tên cho nó, một cái
tên thật đẹp Hoàng Lê Duyên. Nhà thương cũng chiều theo ý tôi, cho tôi ở lì trong
đó, họ cứ để cho tôi được nằm yên, tới lui chăm sóc cho tôi thật nhẹ nhàng, nói với tôi những lời rất nhỏ, chắc họ sợ động mạnh, tôi sẽ vỡ ra.
Nhưng… sắp Tết rồi!
Bác sĩ Đệ cũng nhỏ nhẹ nói với tôi, ông lúc nào cũng
nói với tôi bằng lời thì thầm, chắc ông cũng sợ nói lớn quá tôi sẽ vỡ ra mất:
- - Thôi ngày mai là Tết rồi,
về nha Dung.
Tôi về mà đau lòng quá
sức, ai cũng biết mà, tôi rất thích con…tôi đã mang nó trong lòng của tôi suốt
tám tháng trời, vậy mà bây giờ trống rỗng, không có gì, làm sao mà chịu cho thấu
đây!
Ôi, Những bà mẹ thật đáng
thương!
·
* Chuyện anh hai Cường và má của tôi là cả một câu chuyện dài, sẽ
kể cho các bạn nghe vào lúc khác nhé.