Picture Nguyễn Thành Công |
Góc tường
Từ buổi đầu thu tới nay, tại nơi hằng ngày tôi vẫn đậu xe, ở một góc của cái parking lot, nơi đó... có một góc nhìn vô cùng êm ả ... Một góc tường gạch vuông màu nâu nhạt lẫn sắc hồng. Nơi đó… có những chiếc lá nhỏ trên một cành giây leo nằm sát mặt đất, mang sắc màu của mùa thu có cái vẻ sắp sửa úa tàn…
Sao thế nhỉ...
Sắp sửa úa tàn mà tôi lại thấy lòng mình êm ả … Ngày nào tôi cũng
ghé mắt nhìn, và mong rằng sẽ có được một ngày êm ả như thế. Nhưng… hôm nay tôi bắt gặp lòng mình trống vắng.
Sao thế nhỉ…
À... thì ra góc tường nâu nhạt lẫn sắc hồng kia, những chiếc lá bé nhỏ kia đã thật sự úa tàn. Cuống lá đã lìa khỏi cành và đã được gió cuốn đi mất hút, bỏ lại góc tường màu nâu nhạt lẫn sắc hồng kia với những cọng giây leo khô cằn đen đúa. Nơi đó đã trở thành trống vắng… Như lòng tôi đang trống vắng…
Mùa thu năm nay đẹp lắm, đẹp hẳn hơn mọi năm. Cũng có những khoảng rất xanh như lòng tôi rất xanh. Cũng có những khoảng hực hở như con người tôi hực hở. Nhưng làm sao tôi cứ thấy lòng mình chùng xuống.
Sao thế nhỉ…
Hay là bởi vì
ở một nơi xa xôi nào đó
cũng có một người
lòng chùng xuống giống tôi
Hay là bởi vì
trong thâm tâm một người nào đó
cũng thấy lòng mình
trống vắng giống tôi
Thần ơi giao ơi cách cảm ơi
Làm sao thế
Làm gì thế
Lôi làm chi kéo làm gì
Cho nỗi u hoài này
Dầy
Cộm
hẳn lên
Hoangdungdc
No comments:
Post a Comment