Rỏ ràng Thuận sinh ra,
ông Trời đã đặt để lên vai Thuận một sứ mệnh.
Nghe Thục vừa sụt sịt
vừa báo cho tôi một tin, không lạ nhưng rất buồn.
“Chị Thuận
của em bị ung thư rồi chị ơi”.
Ngay lập tức tôi nghĩ:
sao ông Trời lạ vậy ta. Tại sao có người được tất cả. Và có người lại không được
gì cả. Như Thuận chẳng hạn.
Thuận là chị cả của một
chuỗi chị em tám đứa. Cha là lính, mẹ tần tảo suốt ngày ngoài chợ, từ rất nhỏ
Thuận đã phải thay mẹ lo cho các em.
Cha tử trận, mẹ bị ung
thư thực quản. Một chuỗi tám đứa em lớn dần trong vòng tay của Thuận, nay đã có
vợ có chồng có cả con, mà con của các em nay cũng đã có con, có nghĩa là Thuận
đã lên tới chức “Bà Trẻ”.
Thuận vừa chăm sóc mẹ
bị ung thư, vừa lo lắng từng chút cho các em các cháu.
Thuận không thấy mặt
trời, không thấy cả mặt trăng, chỉ thấy bổn phận, chỉ thấy trách nhiệm, chỉ thấy
mẹ nằm một chổ suốt hai mươi năm, bà sống bằng cách cho các chất dinh dưỡng vào
cơ thể bằng ống. Ngoài Thuận ra bà không chịu cho ai chăm sóc.
Nghe tin bà mất tôi vừa
mừng cho bà vừa mừng cho Thuận.
Nghĩ trong bụng: đã đến
lúc Thuận có thể thở một chút, có thể nghĩ cho mình một chút. Nhưng chưa kịp gì
thì phát giác mình bị ung thư, không biết có qua khỏi không !
Hôm qua tôi nói với
Nguyễn “tội nghiệp thằng Ung Thư quá anh ạ, bất cứ triệu chứng gì, nhỏ hay lớn
xãy ra trong cơ thể của một người có tuổi, là họ nghĩ ngay tới thằng Ung Thư,
chẳng khác mấy với mấy người trong cộng đồng VN của chúng ta, cứ hể ghét ai là
chụp cho họ cái mũ “Việt Cộng” cho bỏ ghét.
Thằng Ung Thư độ này
cũng trở thành cái mũ rồi, thật tội nghiệp.
Hoangdungdc 05/17/2013
No comments:
Post a Comment