Saturday, January 15, 2022

A lonely swan's on Olley lake

 


 

 

picture / Net


 

Hôm nay em đã kể cho một người bạn mới gặp

Chuyện con thiên nga của hai đứa mình

Em đã nói huyên thuyên về nó suốt hai tiếng đồng hồ

Người bạn mới gặp của em

Bên kia đầu giây ngồi lặng nghe

Không biết người ấy đã cảm nhận như thế nào

Nhưng với em thì tràn trề niềm vui và kỷ niệm

Có cả vui có cả buồn có cả nỗi nhớ của em dành cho anh 

Em thật nhớ anh

 

Em kể cái đoạn

Chúng mình bốn đứa cùng đi lùng bắt bầy thiên nga

Rồi bỗng nhận ra hình như lúc đó chúng ta có hơi nhẫn tâm

Tại sao có thể làm cho một gia đình thiên nga

Cha mẹ và đàn con thật dễ thương thật đầm ấm phải

Tan đàn xẻ nghé thế nhỉ

Nhưng lúc đó chúng mình vô tư quá trẻ con quá

Anh đã dồn hết nổ lực mua ghe mua lưới mua tàu mua bè 

Cốt bắt cho được bầy thiên nga

Đang nhởn nhơ trong bầu trời xanh ngắt

 Của mùa hè Delaware

 

Không ngờ ông trời đã ban cho chúng nó một bản năng sinh tồn thật mạnh mẽ, chúng ngụp lặn, thoắt ẩn thoắt hiện.

Suốt cuối tuần trong cả mấy tuần lễ, cả bốn đứa mình đã dậy thật sớm để hì hục đi tới đi lui, mắc công mắc linh mà vẫn không tài nào bắt được con thiên nga nào cả. Cũng may là bọn mình đã không bắt được con nào!

Anh là người khá mạnh mẽ trong mọi ước muốn, vậy mà cũng đành bó tay. Anh đã âu yếm nói với em:

-        Thôi chúng mình vào làng Amish mua một cặp thiên nga vậy, em nhé.

Một cặp thiên nga mới nở được ít lâu, còn lông tơ trông chúng nó đúng là những “con vịt xấu xí”. Năm trăm dollars không biết là đắt hay rẻ, nhưng anh màng chi phải không anh. Mang chúng nó về thả xuống hồ chẳng mấy chốc chúng nó đã trở thành đôi thiên nga lộng lẫy, sang trọng bơi nhởn nhơ trên mặt hồ.

Ôi, cái hồ trước căn nhà mầu nâu sẫm của chúng ta. Anh luôn lo lắng về những đám rong rêu ngày càng lan rộng, vô trật tự làm nghẹt cả mặt hồ. Thỉnh thoảng bạn bè đến giúp vớt bớt lên, nhưng không xuể. Nay có đôi thiên nga hằng ngày đã giúp anh thanh toán hằng vài ba chục ký lô đám rong rêu ấy, chúng nó ăn mạnh dễ sợ, thảo nào mà không mau phỏng phao như thế chứ. Thế là hết lo lắng cái đám rong rêu rồi anh nhé. Khi anh quyết định mua căn nhà có màu nâu sẫm tặng em, mình đâu biết nó có nhiều vấn đề đến thế đâu anh nhỉ.

Khi mới mang về chúng nó bé tí xíu, anh sợ chúng nó bị cáo, bị chồn bắt mất nên đã oặch người ra làm lưới làm mạng dưới hồ để che chắn cho chúng. Vậy mà không biết bằng cách nào đó chúng nó cũng vượt thoát ra được, bơi nhởn nhơ bên ngoài mấy tấm lưới. Em cứ sợ chúng nó khi đã đủ lông đủ cánh rồi sẽ bay đi mất, nhưng anh đã trấn an em:

-        Em đừng lo, cánh chúng nó đã bị mấy người trong trang trại cắt mất cái gân nào đó rồi, chúng chỉ bay là đà chứ không thể cất cánh bay cao, bay xa như những con thiên nga hoang dã được nữa đâu em ạ.

Nghe anh nói mà em cảm thấy thật tội nghiệp cho chúng nó quá. Giống như những trường hợp mấy người nuôi chó, nuôi mèo, họ cứ tự ý mang chúng nó đi “thiến*” mà không hề “hỏi xem” chúng nó có đồng ý hay không! (*để chúng khỏi truyền giống hoặc sinh đẻ).

Một buổi sáng vắng anh, mặt trời vừa ló dạng. Tiếng  phong linh bị gió đùa kêu vang đã đánh thức em dậy, nằm trên giường nhớ  anh quá thể, không biết giờ này anh đang làm gì nhỉ? Nhìn qua khung cửa sổ lớn, gió xuân đang lùa về khiến những cánh hoa đào bị gió thổi tung, lìa khỏi cành bay khắp mặt hồ trắng xoá.

Ôi khung cảnh thật thần tiên, giá mà có anh... không nhịn được nữa em trỗi dậy. Em khoác lên thân hình đầy sức sống của  mình chiếc áo trắng mềm mại, dài quá gối được một bàn tay khéo léo nào đó, thêu lên những bông hoa vàng thật nhỏ thật dễ thương. Cái áo mà anh đã ướm vào người em ngắm nghía và quyết định mua cho em, nhân dịp chúng mình ghé Florence lần trước đó, anh còn nhớ không.

Cầm cái cốc cà phê màu hồng nóng hổi chứa đầy cà phê vừa pha xong, trên  thành cái cốc có ba chữ I Love You màu huyệt dụ thật sắc nét mà anh đã khổ công mang về tặng em từ một quốc gia nào đó mà anh đã đi qua. Em bước ra “deck” với một tâm trạng thật bồng bềnh, em đưa mắt nhìn ngắm một lượt khắp mặt hồ có những bông hoa Đào trắng xóa. Mắt em bỗng dừng lại dưới một gốc Đào, trên cành vẫn còn vương lại nhưng nụ hoa e ấp một màu hồng ấm áp. Em nhìn thấy Sophia (chúng mình đặt tên cho hai con thiên nga là Sophia và Sunny) đang nằm ủ rũ buồn bả bên bờ hồ sát cạnh gốc Đào.

Em đưa mắt tìm Sunny, từ đàng xa Sunny đang nhởn nhơ trên mặt hồ, em cảm thấy có điều gì đó thật khác lạ, em đi nhẹ tới cạnh gốc Đào, muốn dơ tay vuốt ve bộ lông trắng ngần của Sophia nhưng không dám vì nó vốn là loài động vật hoang dã, anh dặn em không nên đụng vào. Em quơ hai tay, miệng suỵt suỵt xua nó xuống hồ, Sophia với cái vẻ lưởng lự rồi cũng từ từ dợm mình đi xuống hồ. Sophia vừa đi tới mép bờ, trườn xuống hồ thì ngay lập tức con Sunny từ đàng xa phóng nhanh tới mổ tới tấp vào Sophia, khiến nó hốt hoảng chạy ngược lên nằm mọp trở lại gốc Đào khi nảy. Trời ơi! đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ?

 

Picture/ Net

 

Và cứ như thế, con Sunny to lớn suốt ngày rượt đuổi con Sophia vốn bé nhỏ hơn nó. Nhìn bề ngoài chúng ta có thể quyết đoán Sunny to lớn hơn là con trống và là chồng, còn Sophia thon gọn và nhỏ hơn là con mái, là vợ. Vậy thì cớ gì mà chúng nó đã cùng lớn lên và kề cận bên nhau được một khoảng thời gian dài rồi, mà sao nay Sunny cứ rượt đuổi Sophia chạy có cờ thế nhỉ. Nó nhất định không cho Sophia xuống hồ kiếm ăn, khiến Sophia thiếu ăn, thiếu uống càng ngày trông càng xơ xác.

Thiên nga thường được mọi người xem là biểu tượng của sự đẹp đẽ, sang trọng. Thiên nga còn là biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu vì loài chim này thường sống thành từng đôi và hiếm khi tách rời. Chúng ta thường trông thấy hình ảnh hai con thiên nga có cái cổ cong vòng, chúng chạm hai cái ức lại gần nhau, kết thành hình trái tìm thật đẹp. Thêm cái cảnh hai con thiên nga nhởn nhơ trên mặt hồ theo sau là một đàn thiên nga con tinh nghịch đùa dỡn. (Thiên nga là hình ảnh nổi bật trong thần thoại Âu Châu...)

Vậy mà không hiểu tại sao hai con thiên nga của bọn mình như hai địch thủ trong những trận “ác đấu” của thành La Mã. Chẳng lẽ chúng nó cũng giống như con người, như bao nhiêu cặp vợ chồng không thể chung sống tới đầu bạc răng long.

Tới mùa đông thì càng thảm hại, mặt hồ bị đóng băng, Sophia và Sunny không thể nào lặn xuống hồ để tìm thức ăn. Mùa Đông năm đó anh lại vắng nhà, em phải một mình nai nịt mặc ấm như anh vẫn dặn dò trước khi xa em. Em mang đôi bốt cao cổ, đem theo cái gậy đánh “golf” của anh để đập vỡ mặt hồ đang bị đóng băng lạnh cứng. Em đang hớn hở vì đã vừa đập vỡ được một lỗ thủng to tướng trên mặt hồ thì bỗng cảm thấy cả thân hình của em từ từ chìm xuống. Thôi chết, chỗ em đang đứng bị nứt ra bởi cái lỗ hổng trên mặt hồ vừa bị em đập vỡ, nó nứt rạn ra rồi loang tới chỗ em đang đứng rất nhanh.

Ôi anh ơi, em chợt nghĩ tới anh, giá mà có anh ở đây lúc này chắc chắn là anh đâu có để cho em làm cái chuyện dại dột như thế này đâu anh nhỉ? Em phải làm sao đây khi chỉ có một mình, nhưng cũng chỉ vì chỉ có một mình cho nên em đã rất bình tỉnh, nhún mình nhảy thoắt một cái đã thấy mình đứng trên bờ hồ. Em cũng không hiểu tại sao mình có thể làm được như vậy. Em cũng vẫn chưa hiểu là tại sao từ ngày gặp anh, em đã làm được rất nhiều chuyện phi thường mà ít người đàn bà nào trên cõi đời này có thể làm được và...em lại sắp sửa bị lôi ngược trở về quá khứ...

Thôi để em kể tiếp cho anh nghe, những gì em đã kể cho người bạn mới gặp của em về hai con thiên nga của chúng mình anh nhá. Với cái lỗ hổng khá lớn trên mặt hồ ấy vậy mà con Sunny chiếm hế, bỏ mặc cho con Sophia lạnh lẽo đói khát. À, chắc chúng không lạnh lẽo như chúng ta tưởng đâu, Trời đã ban cho chúng nó một bộ lông dầy dặc ấm áp mà phải không.

Người lạnh lẽo là em chứ không phải là chúng nó, nhưng em đã bất chấp tất cả, chạy ra Home Depot kiếm cho được một cái chậu thật to, em cạy cục giải thích mãi mới có một anh chàng tốt bụng vào tận nhà kho tìm cho ra một cái chậu bằng nhựa dẽo loại mà mùa hè những cha mẹ thường mua về chứa nước cho trẻ con nghịch nước.

Em cố nhét cái chậu bằng nhựa dẽo ấy vào cốp xe, mang nó về để đằng sau hiên nhà cho Sophia có chỗ ngâm mình hay uống nước. Em còn chạy ra cả các siêu thị, chạy tót ra cả phía sau nhà kho để xin cho được những rau cải héo úa, không còn bán được nữa, đem về băm nhỏ ra cho Sophia ăn. Lúc đó chắc em trông giống như mấy mụ nhà quê băm rau, băm bèo cho lợn ăn anh nhỉ.

Thiên nga là loài động vật hoang dã ít gần gủi với con người, vậy mà khi em lùa Sophia vào sau hiên nhà nó đã ngoan ngoãn đi theo em, chắc có lẽ nó đã chán nản và cũng hết sức để chống chọi lại với con Sunny và còn có lẽ vì bị đói khát nữa anh ạ. Nghe em than sắp thành bà nhà quê, băm rau bằm bèo cho lợn ăn, anh đã vội từ ngàn dặm trở về, nghĩ cách giúp em. Em rất vui khi anh trở về bên em và em biết rằng anh rất yêu em.

Anh lúc nào mà không có sáng kiến phải không? Anh đã nghĩ ra cách đăng tin nhắn trên mấy tờ báo local, anh “ rao” là sẽ tặng “không” cho ai đó một con thiên nga mái, đã trưởng thành có bộ lông trắng muốt tuyệt đẹp. Điều kiện là phải có một mặt hồ rộng khoảng hai mẫu. Vậy mà bài báo đó đã rất có hiệu quả. Chúng ta đã rất vui mừng khi có một đôi vợ chồng tên David và Carol ở tại vùng mình, không những họ hội đủ điều kiện có một mặt hồ vô cùng rộng lớn mà họ còn có cả một nông trại nuôi đủ thứ các loại gia cầm. Ngày họ tới mang Sophia đi, chúng ta nhất là em cảm thấy nửa vui nửa buồn. Buồn vì dầu gì cũng gắn bó với nó một thời gian dài nay phải xa cách, vui vì Sophia nay đã có nơi để nương tựa.

Thỉnh thoảng David hoặc Carol gọi cho em nói rằng:

-        Các bạn cứ yên tâm nhé, Sophia tuy chỉ có một mình thơ thẩn trên mặt hồ nhưng rất bình yên.

Bạn bè tới thăm bàn tán xôn xao:

-        Con Sunny nó chê con vợ cũ không hạp, mình cưới cho nó con vợ mới đi nha.Ha...ha...

Tưởng đùa mà thành thật. Nhân ngày sinh nhật của em Bob đi tận đâu đâu mua về tặng em một con thiên nga mái cũng trắng muốt trông thật đẹp, giá đến ba trăm dollars. Con thiên nga này chắc chỉ mới tới tuổi “dậy thì”, giáng vẻ thon dài, cái mỏ màu cam đỏ, tươi rói với cái viền màu đen. Vạt lông cũng màu đen viền đôi mắt đen lay láy, cái cổ thon dài cong hình chữ S phủ một lớp lông mềm mại màu nâu hồng nhạt, nhạt dần xuống thân hình trắng muốt.

Mình đặt tên cho nó nha các bạn:

-        Trông nó lã lướt như nàng tiên giáng trần, chúng mình lại cưới nó về đúng vào mùa thu, mình đặt nó tên Giáng Thu nha các bạn.

Đưa Giáng Thu xuống hồ, nàng nhẹ nhàng khua đôi chân, đẩy thân hình trắng muốt lướt nhẹ như một áng mây vừa sa từ bầu trời xuống. Thỉnh thoảng Giáng Thu ngụp cái đầu có cái cổ thật dài xuống hồ, điệu đà dứt một vài miếng rong, thỉnh thoảng ghé mỏ hớp một ít nước rồi dương cái cổ lên thật cao cho nước trôi xuống, lại có lúc nghiêng đầu nhìn xuống mặt hồ như đang tự soi gương xem mình có đủ tươm tất, quyến rũ chưa.

Nhớ có lần anh đã đưa em đi xem vũ điệu Thiên Nga tại rạp hát cổ Mariinsky ở Saint Peterburg bên xứ Nga. Em đã say sưa theo dõi từng bước nhảy của các vũ công, không khác gì dáng điệu của Giáng Thu bây giờ, thật tuyệt vời. Từ ngày có Giáng Thu xuất hiện, Sonny có vẻ điềm đạm hơn, không hung dữ ôn ào như đối với Sophia. Sunny từ đàng xa nghiêng cái đầu qua rồi ngoảnh cái đầu lại nhìn ngắm Giáng Thu mà không có một chút manh động nào. Em rất vui vì đã nhận được một món quà sinh nhật vô cùng độc đáo này.

 

Picture Net

Nhưng...chỉ được mấy hôm êm ã, bình yên như thế, thì vào một buổi sáng chúng mình đang ngồi ăn sáng trên cái deck bên bờ hồ, bỗng nghe tiếng rượt đuổi ầm ầm trên mặt hồ. Trời ơi! Sunny đang “đuổi cùng diệt tận” Giáng Thu, nó mổ tơi bời vào bộ lông trắng muốt của Giáng Thu, khiến cô nàng sợ phát khiếp lên được, nàng ta vội phóng lên bờ chạy nhanh đến núp dưới gốc hoa Đào...

Bạn bè biết chuyện đùa rằng:

-        Chẳng nhẻ con Sunny thuộc loại "đồng tính"...

Nếu không thì tại sao nó lại hung dữ, rượt đuổi các nàng thiên nga đẹp như mộng đến thế chứ!

Thế là em vội gọi cho Bob, người bạn đã tặng cho em món quà đặc biệt này:

-        Bob ơi, mình trả con thiên nga lấy tiền lại được không?

Bob dẫy lên phản đối:

-        Đâu có được, biết bao nhiêu công lao tôi mới mang nó về được tới nhà bà. Bây giờ lại phải bỏ công đem nó đi trả hả “No way”, tôi không làm được đâu. Vả lại ai mà cho trả lại chứ, thôi mấy bạn làm sao được thì làm.

Ối trời, thế nhưng anh đã nghĩ ngay đến David và Carol cặp vợ chồng trước kia đã nhận nuôi Sophia. Thật vui khi vợ chồng họ đã lại nhận lời nuôi Giáng Thu dùm chúng mình. Hai vợ chồng họ nghe kể chuyện, đề nghị hoàn lại ba trăm dollars cho Bob. Nhưng Bob không chịu và nói rằng:

-        Mấy bạn đến rước nó đi dùm chúng tôi là may mắn lắm rồi. Cảm ơn còn không kịp ai mà lấy tiền lại làm gì chứ. 

Tôi vội nói:

-        Thế còn món qua sinh nhật của tớ đâu?

-        Thì... đợi tới năm sau chứ đi đâu mà vội.

-        !!!

Thế là từ đấy con Sunny trở thành Lonely Swan trên mặt hồ Olley, cho đến ngày nó lặng lẽ qua đời!

 

Hoàngdungdc 9/11/2020

 

 

Picture Don Pham

 

 

 

1 comment:

  1. Giáng Thu và Sophia là 2 mỹ Thiên Nga đáng lẽ phải được ở lại hồ mơ trong khung cảnh mộng.... ĐẸP! Còn anh chàng kia đi đâu, ở đâu thì vẫn đơn độc, thề độc và hung bạo cho đời mình. Chuyện HD kể rất ly' thú vì đã tim ra lý do cho những người đơn độc một mình, nhẫn tâm với 2 người ĐẸP và tàn nhẫn với chính mình. Phải chăng sống CÔ ĐƠN chưa chắc là nhà tu? Chuyện nầy cho tôi nhiều ưu tư và suy gẫm. DrLong

    ReplyDelete