chuyện
kể từ bên bờ Tây
*Duyên còn nhớ,
mấy hôm trước lễ Giáng Sinh,
tôi có nói với Duyên là tôi đi thăm các
cháu? Duyên vẫn còn nhớ chứ?
Lúc đó cũng đã hơn nửa khuya, chỉ còn tôi và cháu Ti (tên con gái lớn của tôi), ngồi bên cạnh cây Giáng Sinh trong phòng
khách, cháu hỏi tôi, câu hỏi thật bất chợt:
- Tại
sao bố mẹ ly dị?
- Chuyện lâu
rồi con, đã hơn 20 mươi năm rồi, lúc đó con mới 8 tuổi...Đây là lỗi của bố mẹ!
Bố xin lỗi các con. Hôn nhân là một cuộc hành trình dài đầy những khó nhọc, con
ạ! Con có bao giờ bị một viên sỏi mắc vào trong giầy chưa? Tuy nhỏ bé nhưng nó làm cho cuộc hành trình
khó khăn gấp bội, nên có lúc người ta đành phải quyết định cởi bỏ đôi giầy, thà
đi chân đất. Đây là một lựa chọn đau đớn! Con biết không? Nhưng bố không làm
khác được.
- Ngày xưa
lúc các con còn bé, bố hay nhắc các con viết thư cho Ông Già Noel để xin quà.
Chắc con còn nhớ? (Ti hơi mỉm cười…) Nhưng các con đâu có biết mỗi năm bố cũng
viết thư xin Ông Già Noel cho bố quà. Bố đã đợi suốt 20 năm nay, nhưng món quà
vẫn chưa đến... Bố có một cái hộp nhỏ cất trong tủ, đã có lần tò mò Ti lấy ra
xem, con nhớ không? (lại mỉm cười tinh nghịch, nụ cười làm tôi nhớ tới hình
bóng xa xăm cũ) bố đợi Ông Già Noel bảo bố đưa tặng ai thì bố sẽ trao cho người
ấy.
- Chỉ vài hôm
trước khi ra máy bay bố đã "gặp" một người, thực ra là gặp qua điện
thoại thôi. Bố không biết người ấy có phải là món quà Ông Già Noel gửi cho bố năm
nay không? Nhưng qua giọng nói bố thấy như lòng mình ấm lại.
- Ngồi trên
máy bay, suốt một đoạn đường dài, bố đã nghĩ đến việc gửi cái hộp nhỏ đó đi…
nhưng chợt nhớ ra là không có địa chỉ!
Vậy là Ông
Già Noel chỉ cho bố "Xem món quà mà không cho luôn!” Thôi con đi ngủ
đi. Mai bố đi sớm, gọi cho bố Taxi lúc 5 giờ nha. Ah
*Trích "Bên Kia Đồi"
No comments:
Post a Comment