Friday, April 24, 2015

Dáo giác

 Hoangdungdc (Phóng tác)
  08/26/2008
Tại một phi trường, có một phụ nữ trẻ đang đợi chuyến bay.
Cô quyết định mua một quyển sách, đọc trong khi chờ đợi, tiện tay mua luôn một bịch bánh.
 Cô chọn một chổ ngồi yên tịnh, giở sách ra đọc, để bịch bánh bên cạnh, thỉnh thoảng nhón một cái, nhưng.. ô hay bên cạnh của cô cũng có một người đàn ông đang cầm quyển sách say sưa đọc, thỉnh thoảng cũng nhón một cái bánh, cô cảm thấy bực mình không biết thằng cha căng chú kiết nào mà vô duyên thế, bánh của mình mà hắn nhón tỉnh bơ, tuy bực mình nhưng cô cũng chẳng nói gì, và cứ thế cô nhón một cái thì hắn cũng nhón một cái, cô bắt đầu nóng mặt, nhưng cố dằn xuống thử xem nguời đàn ông này trơ tráo đến chừng nào, tới cái bánh cuối cùng, thì trời thần đất ơi !!!! hắn nhón lấy và bẻ làm đôi xong hắn đưa cho cô một nữa, cô cầm lấy, vẫn không nói gì nhưng trong lòng muốn bốc khói, cô vùng vằng đứng lên bỏ đi, đúng lúc cũng đến giờ phi cơ cho phép vào chỗ ngồi, khi cô yên vị tiện tay sắp xếp lại chiếc sắc tay, cô bỗng ngở ngàng thấy bịch bánh còn nguyên, vẫn chưa bóc. Cô tái mặt nhìn dáo giác tìm người đàn ông lúc nãy, nhưng…. hình như ông ta không cùng một chuyến bay….


Vì thế ta nên nhớ:
Những lời nói cay nghiệt khi đã buông ra không thể lấy lại được.
Đừng xem những gì quí giá trong tầm tay như một cục đá, thẳng tay ném ra thật xa, sẽ không bao giờ tìm thấy nữa.
Cơ hội thì quí hiếm.
Thời gian thì ôi thôi như ”bóng câu qua cửa sổ”.


No comments:

Post a Comment