Friday, April 24, 2015

Dáo giác

 Hoangdungdc (Phóng tác)
  08/26/2008
Tại một phi trường, có một phụ nữ trẻ đang đợi chuyến bay.
Cô quyết định mua một quyển sách, đọc trong khi chờ đợi, tiện tay mua luôn một bịch bánh.
 Cô chọn một chổ ngồi yên tịnh, giở sách ra đọc, để bịch bánh bên cạnh, thỉnh thoảng nhón một cái, nhưng.. ô hay bên cạnh của cô cũng có một người đàn ông đang cầm quyển sách say sưa đọc, thỉnh thoảng cũng nhón một cái bánh, cô cảm thấy bực mình không biết thằng cha căng chú kiết nào mà vô duyên thế, bánh của mình mà hắn nhón tỉnh bơ, tuy bực mình nhưng cô cũng chẳng nói gì, và cứ thế cô nhón một cái thì hắn cũng nhón một cái, cô bắt đầu nóng mặt, nhưng cố dằn xuống thử xem nguời đàn ông này trơ tráo đến chừng nào, tới cái bánh cuối cùng, thì trời thần đất ơi !!!! hắn nhón lấy và bẻ làm đôi xong hắn đưa cho cô một nữa, cô cầm lấy, vẫn không nói gì nhưng trong lòng muốn bốc khói, cô vùng vằng đứng lên bỏ đi, đúng lúc cũng đến giờ phi cơ cho phép vào chỗ ngồi, khi cô yên vị tiện tay sắp xếp lại chiếc sắc tay, cô bỗng ngở ngàng thấy bịch bánh còn nguyên, vẫn chưa bóc. Cô tái mặt nhìn dáo giác tìm người đàn ông lúc nãy, nhưng…. hình như ông ta không cùng một chuyến bay….


Vì thế ta nên nhớ:
Những lời nói cay nghiệt khi đã buông ra không thể lấy lại được.
Đừng xem những gì quí giá trong tầm tay như một cục đá, thẳng tay ném ra thật xa, sẽ không bao giờ tìm thấy nữa.
Cơ hội thì quí hiếm.
Thời gian thì ôi thôi như ”bóng câu qua cửa sổ”.


Monday, April 20, 2015

Thèm…


Hoangdungdc 04/20/2015

Có lần em nói
mình hôn nhau sao trong cuống họng cứ ngọt như mật ấy nhỉ
   anh nói tại anh ngậm kẹo
   thế nhưng hôm qua anh ở xa em đến ngàn dặm
   bỗng em chợt thèm hôn anh
   tim em co lại
   và tận trong cuống họng bỗng lại ngọt như mật
   vậy đâu phải tại anh ngậm kẹo
   mà tại em thật tình yêu anh

Tuesday, April 7, 2015

Một Ngày Bình Yên


  

Tu viện  Franciscan Monastery/  Hình: Hà Nguyên

  Tôi ngồi sát vào anh. Đầu ngả lên vai anh. Mắt nhắm lại. Lòng cảm thấy thật bình yên. Nhưng anh có vẻ không hưởng ứng. Từ lâu lắm rồi anh đã quen một mình, nay bổng dưng ra ngoài với một người đàn bà, có vẻ thân thiết quá, lại còn giữa “thanh thiên bạch nhật” chung quanh người qua lại dập dìu, biết đâu trong số người qua lại đó, lại chẳng có “mụ Thúy” một người chị lúc nào cũng trực xoáy vào “đời tư người khác”, biết đâu trong số người qua lại đó, lại chẳng có một ai đó quen biết, bất ngờ nhìn thấy như đã từng xãy ra vài ba lần trước đây. Lần nào cũng thế, cứ “xuất đầu là lộ diện”.
Cứ phải nhớ mãi lần đầu, đem tặng tôi chiếc áo anh mua hôm nhân dịp đi nghĩ hè ở Grand Canyon, nhắn nhe mãi vẫn không thấy tôi tới lấy, anh đành đích thân mang qua, không hiểu sao không sớm cũng chẳng muộn vừa bước chân xuống xe  thì đụng ngay “ông hàng xóm” của tôi mà anh đã từng gặp trước kia. Lần thứ hai đưa tôi đi mua cái cover cho cái Kindle fire lại gặp ngay người nhà, thế có chán không cơ chứ. Lần thứ ba nhân ngày Valentine, trong chợ đang nhìn ngắm mấy châu hoa tươi, chẳng định mua tặng ai?! Thì ngay bên tai nghe tiếng cô em dâu vang lên “anh định mua hoa cho ai đấy?”, lập tức chối ngay“có mua gì cho ai đâu ”. Với giọng hốt hoảng, người ta không nghĩ mình chối thì người ta cũng nghĩ mình chống chế, thật “oan ôi ông Địa”.

 Nói cho vui thế thôi, thật ra anh thấy tôi đầu óc rối bời, mặt mày ủ-ê vì chuyện nhà chuyện cửa, chuyện thế thái nhân tình, đã phải nghỉ học cả tháng nay. Tinh thần không tập trung học hành chắc cũng chẳng có hiệu quả gì, cho nên anh mới nảy ra ý là đưa tôi tới thăm một tu viện gần nhà, mong cho tôi được một chút bình yên.
Tu viện  Franciscan Monastery tọa lạc tại Washington DC, được xây dựng từ năm 1916.
Thật bất ngờ, vừa bước xuống xe nhìn thấy toàn cảnh tu viện tôi có cảm tưởng như mình vừa lạc bước sang tận trời Âu, trong ngoài hoa Tulip nở rộ tuyệt đẹp, tôi quên hết ngay mọi nỗi muộn phiền, anh thật có cách. Anh hỏi tôi “em có muốn chụp hình không?” tôi đáp ngay rằng “không anh ạ, đời em ghét nhất là chụp hình”, nói gì thì nói anh cũng đã dùng cellephone chụp cho tôi một lô hình.
Ngăn với thế giới bên ngoài, tứ phía của tu viện  Franciscan Monastery được bao bọc bởi những song sắt và những dãy hành lang mát mẻ có những vòm hình vòng cung và các cột đá khắc những hoa văn đa dạng trông thật lạ mắt, trên vài tấm vách ở các góc còn có các chú thích, nhằm nhắc đến những  ai đã từng đóng góp vào công cuộc xây dựng nhà thờ.  Có cả hai bài kinh “Kính Mừng” và kinh “Lạy Cha” bằng tiếng Việt do hai gia đình Ông Bà Vũ Tiềm và Ông Bà Trương Lễ, khắc làm kỷ niệm.  Khoảng cách giữa hành lang và tu viện là vườn hoa hồng đang được chăm sóc kỷ lưởng chờ nở hoa, anh đã chụp cho tôi mấy cái hình có ánh nắng rọi xuyên qua các song sắt dưới các vòm, soi bóng xuống thềm trông thật hay. 
Phía trong nhà thờ thì càng đẹp, trong thật quen mắt, vẫn là các lối kiến trúc mà tôi đã từng nhìn thấy khi có dịp đi thăm các nhà thơ bên Châu Âu.
Cùng anh nhẹ bước lên mười mấy bực thang, quỳ xuống trước bàn thờ Chúa, tôi không biết cầu xin điều gì, vì lòng đã bình yên lắm rồi.  Nhìn thấy tượng chúa chịu nạn, trên người Chúa có nhiều vết thương rỉ máu, tôi ứa nước mắt, trái tim thắt lại, tôi cảm thấy “Ngài” thật tội nghiệp.
Xuống thang đi về phía thờ phụng Đức Mẹ, cúi mình chui vào một cái cửa thật thấp, phía trong dựng lại nơi tẩn liệm Đức Mẹ, không gian thật nhỏ hẹp nhưng cũng thật thanh tịnh, vừa chui trở ra đã thấy anh canh sẵn chụp cho tôi một tấm hình, tôi thích nhất là tấm này, vì thấy mình thật trẻ và có nụ cười thật dể thương.


Hình: Hà Nguyên
      

Xuyên qua “Gift Shop” chúng tôi ra ngoài, trời hôm nay xanh biếc, mây trắng trôi bồng bềnh từng mảng thật lớn, chung quanh mùa này nở toàn hoa Tulip màu sắc rực rở, tha hồ để anh chụp hình cho tôi, tôi thấy rất đông kẻ đứng người ngồi, họ đang ôm máy ảnh ngắm nghía tứ phía, chắc là nhóm học nhiếp ảnh đi săn hình đây.
Anh rủ “mình  xuống thung lũng đi em”. Nơi đó có một nhà nguyện, có chiếc ghế  đặt dưới vòm cây cao đang trổ những chiếc lá non xanh biếc, tôi ngồi xuống ngước nhìn Chúa, nắng xuyên qua khoảng trống của những cành lá, nắng  ghé xuống ngồi cùng tôi, anh đã giữ lại dùm tôi khoảnh khắc này.  Có dịp sẽ gởi tặng “nắng” một tấm nhé.  Nơi đây tôi nhớ, tôi đã ngồi sát vào anh và đã ngả đầu vào vai anh, nhắm mắt lại để mong giữ mãi được sự bình yên.
Đi lần xuống triền dốc, cứ mươi bước là gặp một cái cột ghi lại cảnh Chúa chịu nạn, có tất cả 14 cột được gọi là “Mười Bốn Đàng Thánh Giá”.
Tới đây về được rồi chứ. Chắc anh cũng đã mệt. Còn em thì đã được bình yên. Cảm ơn anh, anh nhé.



Hình ảnh: Hà Nguyên
hoangdungdc
04/2013