net pix |
Con Chó Bông có những đốm
màu đen
Hôm qua tôi nằm mơ:
Thấy
mình trở lại thăm “căn nhà có những bậc thềm màu đỏ”.
Đặt chân lên những bậc thềm
màu đỏ, tôi thấy bàn chân mình reo vui, bậc thềm cũng có vẻ nhúng nhẩy theo
từng bước chân của tôi. Bàn tay tôi bám vào cái tay vịn đen bóng, cái tay vịn
dường như cũng cong mình lên, như muốn nắm
chặt lấy bàn tay của tôi, hay ít ra cũng là
một cái bắt tay thân ái. Cỏ cây chim chóc cũng vẫy chào. Vạt nắng cũng bừng lên chào đón người… trở về.
Thế nhưng…ô hay, sao tôi cứ bước
lên, bước lên mãi mà không đến được cái cửa ra vào thế nhỉ? Càng nhìn lên, tôi càng
thấy cái cửa như càng xa ra, càng sâu hút vào tận chân mây…
Leng keng, leng keng…cái
Phong Linh bên ngoài đánh thức tôi dậy, lôi tôi ra khỏi giấc mơ, nước mắt tôi
trào ra, tôi ngập trong nước mắt, tôi trôi bồng bềnh.
Tôi trôi trở lại cơn mơ:
Lần này tôi thấy mình đặt bàn tay lên nắm cửa,
cửa hé mở, liếc nhìn vào trong nhà, tôi thấy ngay đôi dép bông màu tím đang nằm
ngay ngắn trên tấm thảm nhỏ như những ngày nào và đang sẳn sàng chờ tôi sỏ chân
vào. Ngước mắt lên một chút, tôi bất chợt nhìn thấy con chó bông đốm đen, nó đang đứng cạnh chiếc sofa nhìn tôi chăm chăm, như đang đợi xem tôi có sỏ chân vào đôi dép
tím như mọi lần không?
Tim tôi chợt nhói lên: Trời ơi con Đốm, nó đã đứng đó suốt
hai năm trời mà tôi không hề ngó ngàng gì tới nó. Con Đốm chính là “chứng nhân”
của mối tình tôi, mà tôi quên bẳng đi mất.
Chắc nó đã nghe và đã thấy
tất cả những điều tôi nói và tất cả những điều tôi làm, mà không
hề hé “môi”. Nó đã giữ dùm tôi tất cả những
“bí mật” của tôi, hơn cả chính bản thân tôi.
Tôi ngó quanh nhà tất cả còn y
nguyên, sạch bóng, nhưng thật yên ắng. Tôi đi thật nhẹ tới bên cửa sổ, ngó ra
ngoài mái hiên, không thấy cái hồ cá đâu, cái Phong Linh cũng biến mất, mấy chậu
cây cũng không còn hiện hữu. Tôi quay lại, tất cả bỗng dưng cũng biến mất, tôi thấy mình chìm
vào một nơi tối đen…thật tối đen!